Sáng hôm sau, Nhã Linh tỉnh dậy sớm hơn thường lệ. Không phải vì công việc hay tiếng chuông báo thức, mà vì một giấc mơ cũ kéo về. Trong mơ, cô thấy bản thân năm 22 tuổi, đang đứng trước cổng nhà trọ cũ, tay run rẩy cầm điện thoại gọi cho Kha Minh, nhưng anh không nghe máy.
Cô đã khóc rất nhiều trong mơ. Khi tỉnh dậy, mí mắt vẫn còn sưng.
Bữa sáng trong khách sạn diễn ra trong không khí yên ắng. Các đồng nghiệp ngồi bàn bên cười nói rôm rả, còn cô và Kha Minh lại như hai linh hồn bị mắc kẹt giữa quá khứ và hiện tại.
Anh đặt ly cà phê xuống, mắt nhìn cô không chớp.
“Nhã Linh, anh muốn nói rõ chuyện năm đó. Không phải để biện minh. Chỉ là... anh không muốn em cứ mãi hiểu sai về anh.”
Cô đặt nhẹ muỗng xuống đĩa, ngẩng đầu lên. “Vậy thì nói đi.”
Bốn năm trước.
Họ yêu nhau khi cả hai chỉ là sinh viên năm ba. Cùng làm thêm ở một công ty startup nhỏ, cùng mơ về những ngày tương lai. Tình yêu của họ giản dị, ấm áp như ánh nắng đầu xuân.
Nhưng rồi sóng gió ập đến bất ngờ.
Mẹ Kha Minh bị chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối. Gia đình anh vốn đã khó khăn, chi phí điều trị là một con số khổng lồ.
Anh biến mất một thời gian. Khi trở lại, anh bắt đầu thay đổi: lạnh nhạt, hay tránh mặt, và có những cuộc điện thoại mờ ám.
Rồi một ngày, Nhã Linh nghe tin: Kha Minh đang qua lại với con gái giám đốc công ty – người có thể bảo trợ tài chính cho việc điều trị của mẹ anh.
Cô không hỏi, không chờ anh giải thích. Cô gói ghém tất cả và ra đi.
“Em tin là anh đã chọn tiền thay vì tình yêu. Và có thể... thời điểm ấy, anh cũng không phủ nhận.”
Giọng Kha Minh trầm buồn.
“Nhưng em biết không, điều khiến anh ân hận nhất... không phải là sự lựa chọn ấy. Mà là việc anh không đủ can đảm để nói sự thật với em.”
Anh siết nhẹ lòng bàn tay đang đặt trên bàn, khớp ngón tay trắng bệch.
“Cha cô ta đồng ý chi trả toàn bộ viện phí nếu anh ở bên con gái ông ấy. Anh đã định từ chối. Nhưng mẹ anh... khi biết chuyện, bà quỳ xuống xin anh đừng bỏ qua cơ hội.”
Nhã Linh lặng người.
“Bà bảo: ‘Cả đời mẹ đã bất lực, không lo được cho con. Để mẹ ích kỷ một lần... con hãy để mẹ sống thêm một chút nữa, chỉ cần một chút.’”
Cô không thể thở được. Cổ họng nghẹn đắng.
“Một năm. Anh chỉ định ở bên cô ta một năm. Sau khi mẹ mất, anh sẽ rời đi. Nhưng em... em đã không cho anh thời gian.”
“Vì anh không giải thích!” Cô bật lên, như tiếng hét bị đè nén từ lâu.
“Anh nghĩ em đủ mạnh mẽ để hiểu. Nhưng hóa ra, cả anh và em đều sai.” Giọng anh khàn khàn.
Họ im lặng rất lâu sau đó. Không phải vì hết lời để nói, mà vì chẳng biết phải nói điều gì cho đúng.
Kha Minh nhìn cô, lần đầu trong suốt bao năm qua, anh cảm thấy mình không còn mang nỗi oan ức, chỉ còn lại đau lòng.
“Anh biết, em không thể tha thứ dễ dàng. Nhưng ít nhất, anh muốn em biết rằng... anh chưa từng phản bội em.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Vậy người con gái đó thì sao? Cô ta có yêu anh không? Và anh có từng rung động, dù chỉ là một chút?”
Kha Minh nhìn ra cửa sổ. Gió cao nguyên Đà Lạt thổi qua khe rèm nhẹ nhàng như một nỗi buồn len lỏi.
“Cô ấy biết anh yêu em. Và cô ấy... chấp nhận làm người thay thế, chỉ để có thể nhìn thấy anh mỗi ngày.”
“Còn anh?” Nhã Linh hỏi lại.
“Không rung động. Nhưng có áy náy. Và đó là lý do anh để mọi thứ kéo dài.”
Sau bữa sáng hôm đó, cô không gặp anh nữa trong suốt hội thảo. Cô cố tình tránh mặt, vùi đầu vào công việc, vào bài thuyết trình, vào bất cứ điều gì có thể khiến cô quên đi chuyện sáng nay.
Nhưng làm sao quên được?
Bốn năm. Bao nhiêu lần cô tự hỏi: “Nếu ngày đó anh chịu nói một lời? Nếu em chịu hỏi một câu? Liệu có khác?”
Bây giờ, khi sự thật phơi bày, nỗi đau không vơi đi. Nó chỉ đổi màu — từ giận dữ sang tiếc nuối, từ tổn thương sang lặng im.
Tối cuối cùng ở Đà Lạt.
Cô bước ra ban công phòng khách sạn. Gió lồng lộng. Xa xa, ánh đèn phố thị lấp lánh như giấc mộng cũ.
Tin nhắn đến từ Kha Minh:
“Ngày mai, anh sẽ về sớm chuyến bay đầu. Không muốn làm em khó xử thêm.
Chỉ muốn nói, dù kết thúc có ra sao, em vẫn là người duy nhất anh từng yêu theo đúng nghĩa.”
Nhã Linh siết chặt điện thoại. Cô muốn khóc. Nhưng chẳng còn nước mắt.
Sáng hôm sau, khi cô đến sân bay, người nhân viên hãng bay báo: “Anh ấy đã bay chuyến sớm nhất rồi ạ.”
Cô đứng lặng ở khu vực chờ, ánh nắng chiếu qua khung cửa kính, rọi vào lòng bàn tay đang nắm chặt.
“Chúng ta đều đã sai. Nhưng tại sao lại phải trả giá bằng sự đánh mất nhau?” — Cô thì thầm.