Chuyến công tác kết thúc, Nhã Linh quay về Sài Gòn trong trạng thái mơ hồ giữa tỉnh và mộng. Mọi thứ dường như vẫn vậy — thành phố náo nhiệt, dòng người vội vã, công việc chất chồng — chỉ có lòng cô là khác.
Một phần của cô đã rạn nứt. Không phải vì sự thật, mà vì cảm xúc cô dành cho Kha Minh vẫn còn nguyên đó, như thể chưa từng có bốn năm chia xa.
Văn phòng công ty buổi sáng thứ hai bỗng trở nên lạ lẫm. Cô bước vào, không ai hay biết tim cô đang nặng trĩu. Mọi người vẫy tay chào, mỉm cười, tán gẫu chuyện hội thảo. Cô gật đầu, mỉm cười theo thói quen.
Chỉ có thư ký riêng của giám đốc ghé vào bàn cô, đưa một phong bì dán kín.
“Giám đốc Kha dặn gửi cho chị trước khi rời công ty.”
Nhã Linh nhận lấy, tim bỗng nhói lên.
“Rời công ty?”
Thư ký gật đầu. “Anh ấy xin chuyển công tác ra chi nhánh Hà Nội. Quyết định gửi xuống hôm nay.”
Cô lặng người.
Không một lời từ biệt. Không một tin nhắn. Sau tất cả những điều đã nói, anh lại âm thầm rời đi như một cơn mưa không dấu vết.
Bên trong phong bì là một lá thư tay.
"Gửi Nhã Linh,
Anh đã nghĩ rất nhiều trước khi viết những dòng này. Có thể em sẽ ghét anh hơn, có thể em sẽ không đọc hết… Nhưng anh không muốn em một lần nữa hiểu sai lòng anh.
Năm đó, anh không đủ can đảm để giữ em lại. Cũng như bây giờ, anh không đủ tư cách để bắt đầu lại.
Anh chọn rời đi. Không phải để chạy trốn, mà vì anh biết sự hiện diện của anh sẽ chỉ khiến em thêm mệt mỏi.
Nhưng nếu có một ngày, em thực sự muốn nghe những điều chưa kịp nói… hãy đến nhà sách nhỏ trong con hẻm đường Nguyễn Phi Khanh – nơi em từng mua cuốn tiểu thuyết đầu tiên.
Anh đã để lại tất cả ở đó.
– Kha Minh."_
Chiều hôm đó, sau giờ làm, Nhã Linh đi bộ thật chậm đến con hẻm nhỏ năm xưa.
Cô nhớ rõ cửa tiệm: một căn nhà cấp bốn nhỏ xíu với bảng hiệu cũ kỹ ghi dòng chữ “Sách & Ký Ức”. Cô từng đến đây khi còn là sinh viên, tay trong tay cùng Kha Minh, tranh nhau từng cuốn tiểu thuyết cũ giá rẻ.
Cửa tiệm vẫn mở. Người chủ tiệm, bác Hòa, đã già đi nhiều. Nhưng khi thấy cô, ông mỉm cười.
“Linh phải không? Thằng Minh dặn, nếu cháu đến, bác giao cái này.”
Là một hộp gỗ nhỏ, khóa bằng móc sắt đơn giản.
Về đến nhà, Nhã Linh mở hộp. Bên trong là những kỷ vật đã nhuốm màu thời gian.
Bức ảnh chụp họ ngày tốt nghiệp. Vé xem phim lần đầu tiên. Mẩu giấy nhỏ cô viết vội:
“Về sớm nhé, em nấu mì cho anh.”
Và… một chiếc điện thoại cũ kỹ không còn pin, loại mà cô từng dùng trước kia. Bên cạnh là một tờ giấy ghi mật khẩu.
Tò mò, cô sạc pin và mở điện thoại. Tin nhắn đến dồn dập sau khi máy khởi động, tất cả là từ Kha Minh.
Gần 200 tin nhắn chưa từng gửi đi.
“Anh đứng trước cổng nhà trọ em. Mưa to lắm. Em đâu rồi?”
“Anh xin lỗi, mẹ anh đang nằm viện. Anh không thể nói rõ lúc này.”
“Linh à, đừng rời đi. Làm ơn.”
“Anh nhớ em…”
“Hôm nay mẹ mất rồi. Anh chỉ muốn ôm em một cái. Dù chỉ một chút.”
“Chúc em ngủ ngon, như mọi ngày anh từng làm.”
“Anh không yêu ai cả. Vẫn là em.”
Cô buông điện thoại xuống. Bầu trời đêm bên ngoài như sụp xuống.
Một tuần sau, cô xin nghỉ phép. Đặt vé bay ra Hà Nội.
Chuyến đi không được báo trước. Cô không biết rõ lý do, chỉ là một sự thôi thúc mơ hồ trong lòng. Có lẽ vì cô muốn nhìn thấy anh, chỉ một lần, để nói hết những điều đã bỏ lỡ.
Kha Minh đang phụ trách chi nhánh mới, một tòa nhà nhỏ nằm ở phố Nguyễn Du. Khi cô bước vào, anh đang đứng cạnh cửa sổ, xem bản thiết kế nội thất văn phòng.
Cô không nói. Chỉ đứng đó. Anh quay lại – thoáng ngỡ ngàng, rồi trầm lặng.
“Anh cứ thích lặng lẽ biến mất như vậy sao?” – cô mở lời.
Kha Minh tiến lại, ánh mắt như không dám tin.
“Anh tưởng… em sẽ không đọc thư.”
“Đọc rồi.” – Giọng cô nhẹ – “Và em thấy những tin nhắn kia nữa.”
Cả hai im lặng.
“Anh có muốn biết vì sao em đến không?” – cô hỏi.
Anh gật.
“Vì em cũng có điều chưa kịp nói.”
Cô bước một bước về phía anh. Rất gần.
“Bốn năm qua, em không yêu thêm ai cả. Vì chẳng ai khiến em muốn bước tiếp.”
Cô nhìn sâu vào mắt anh.
“Em từng nghĩ anh phản bội. Em từng hận anh. Nhưng giờ… em chỉ muốn hỏi: Chúng ta có thể làm lại không, nếu lần này cả hai đều thành thật?”
Kha Minh không trả lời. Anh ôm lấy cô.
Không nói lời nào. Không cần thêm điều gì. Chỉ có vòng tay đó, ấm như ngày cũ, như chưa từng có sự rạn vỡ.