gặp lại em, ở nơi nỗi đau kết thúc

Chương 6: Chúng Ta Có Được Phép Thử Lại Một Lần Nữa?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố Hà Nội vào thu, không khí mang theo hương ngai ngái của lá vàng và chút hanh khô của nỗi nhớ cũ. Trên ban công tầng ba của một căn hộ nhỏ, Nhã Linh đứng tựa vai vào khung cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ hướng về con phố đầy xe cộ phía dưới. Cô vừa dọn đến sống tạm trong căn hộ thuê theo tháng – gần văn phòng chi nhánh mà Kha Minh đang làm việc.

Mọi thứ đều thay đổi, trừ cảm xúc trong cô.

Sau buổi gặp gỡ ấy, cả hai không nói nhiều. Không có những lời yêu đương nồng cháy, không có hứa hẹn xa xôi. Chỉ là sự im lặng ngập ngừng của hai người đã quá hiểu nhau, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.


Tối hôm ấy, Kha Minh đến gõ cửa.

Nhã Linh mở cửa, không ngạc nhiên. Anh đứng đó, tay cầm một túi giấy và một bó hoa hướng dương nhỏ.

“Anh không biết thích hợp không, nhưng… có lẽ mình cần nói rõ hơn.”

Cô nghiêng người để anh bước vào.

Bữa tối đơn giản, cơm hộp và canh nóng. Không khí trong phòng nhẹ tênh, chỉ có tiếng muỗng va nhẹ vào chén. Khi bữa ăn kết thúc, Kha Minh đặt bó hoa lên bàn, nhìn thẳng vào cô.

“Linh, em có thật sự sẵn sàng quay lại không?”

Câu hỏi không đơn thuần là một lời ngỏ. Nó như một vết dao rạch thẳng vào nỗi sợ của hai người. Họ đã yêu – đã đau – và đã mất.

Nhã Linh im lặng rất lâu.

“Em không biết,” cô đáp, thành thật, “em chỉ biết rằng nếu bỏ lỡ lần này, em sẽ hối hận.”

Anh nhìn cô, khẽ gật đầu.

“Vậy… mình thử lại. Nhưng lần này, không giấu gì nữa. Không hiểu lầm, không buông tay vì sợ tổn thương. Đồng ý không?”

Cô mỉm cười. “Đồng ý.”


Tháng đầu tiên bên nhau trở lại, cả hai như những người đang học lại cách yêu.

Không còn những cuộc gọi mỗi đêm chỉ để nói “anh nhớ em” như xưa, thay vào đó là những tin nhắn đơn giản như:

“Anh về trễ, đừng chờ cơm.”
“Em mua thêm sữa đậu, loại anh thích.”

Cách họ chăm sóc nhau âm thầm, như những vết thương cũ đang dần được xoa dịu bằng những hành động nhỏ nhất.

Một chiều thứ bảy, Kha Minh rủ Nhã Linh đi dạo bên Hồ Tây. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi hương của hoa sữa thoảng đâu đó trong không gian.

Cả hai đi cạnh nhau, không nắm tay, nhưng bước chân ăn khớp kỳ lạ. Một lúc sau, anh dừng lại, nhìn sang cô.

“Anh đã từng nghĩ, nếu có cơ hội làm lại… anh muốn cầu hôn em ở đây.”

Cô khựng lại.

Kha Minh cười nhẹ. “Đừng lo, anh không làm thật đâu. Chỉ là… một suy nghĩ cũ.”

Cô quay sang anh. “Vì sao là Hồ Tây?”

“Vì ở đây, anh từng ngồi một mình suốt đêm, vào đúng ngày em rời đi.”

Một cơn gió lạnh thoảng qua. Cô siết chặt khăn quàng cổ.


Sau chuyến đi ấy, Kha Minh bắt đầu viết lại nhật ký. Không phải loại nhật ký giãi bày, mà là ghi lại từng khoảnh khắc bên Nhã Linh — như thể sợ thời gian sẽ xóa nhòa những điều quý giá.

Anh không cho cô xem. Nhưng một lần, khi dọn dẹp nhà, cô vô tình thấy cuốn sổ trên bàn làm việc.

“Ngày 18 tháng 9: Cô ấy mua cho mình một đôi dép đi trong nhà. Ghi tên mình bằng bút lông màu đỏ. Trẻ con thật.”

“Ngày 2 tháng 10: Nhã Linh ngủ gục trên ghế sofa, tay vẫn cầm kịch bản phim đang dịch. Mình đắp chăn cho cô ấy. Cô ấy nhăn mặt, mơ thấy gì đó. Mong là không phải ác mộng.”

“Ngày 13 tháng 10: Cô ấy hỏi nếu mình mất trí nhớ, có còn yêu cô ấy không. Mình nói có. Nhưng thật ra, nếu quên cô ấy, chắc mình không còn là mình nữa.”

Nhã Linh khẽ mỉm cười khi đọc đến đó. Tim cô nhói lên một nhịp – không phải vì đau, mà vì nhận ra: người đàn ông trước mặt cô chưa từng ngừng yêu, chỉ là quá âm thầm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.