au buổi tối xem hết bộ phim yêu thích, Nhã Linh ngồi tựa đầu vào vai Kha Minh, cảm giác yên bình lạ thường. Căn phòng không còn tiếng tivi, chỉ còn tiếng tim đập – từng nhịp rõ ràng như muốn gợi lại những năm tháng cũ.
“Anh Minh,” cô khẽ gọi.
“Ừ?”
“Nếu em muốn về sống chung nhà… anh có thấy sớm quá không?”
Kha Minh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. “Chậm hay sớm đâu quan trọng. Quan trọng là em có sẵn sàng chưa?”
Cô mím môi. “Em muốn thử. Em muốn dọn về nhà… của anh. Nhưng nếu như trước kia, có một ngày nào đó em lại sợ hãi và bỏ đi, anh có đuổi theo không?”
Anh nhìn cô thật lâu. Đôi mắt ấy, vẫn là ánh mắt từng khiến cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên – ấm áp, chân thành và nhiều lớp sóng ngầm.
“Nếu em đi, anh sẽ tìm. Nhưng lần này, anh sẽ giữ chặt tay em để em không có cơ hội rời đi nữa.”
Một tuần sau, Nhã Linh chính thức dọn về. Căn hộ của Kha Minh vốn đơn giản, giờ có thêm chiếc bàn nhỏ với một chồng sách dịch, một chiếc ghế vải màu kem – thứ cô luôn mong muốn khi còn sống trong căn trọ cũ.
Anh dành hẳn một góc tủ cho đồ của cô. Khi xếp từng chiếc áo len, khăn choàng, cô chợt nhận ra: lần đầu tiên sau nhiều năm, trái tim cô không còn hoảng loạn khi nghĩ đến hai chữ “cam kết”.
Cô không còn thấy việc sống cùng là một gông cùm. Ngược lại, cảm giác như vừa đặt chân vào một mái ấm đã chờ cô rất lâu.
Tối hôm đó, cô vào bếp nấu ăn. Món thịt kho trứng cô từng thất bại thảm hại nay được anh khen tới tấp. Dù vị mặn hơn bình thường, anh vẫn ăn sạch sẽ, còn hỏi có cơm thêm.
“Anh thật sự thấy ngon à?” cô nghi ngờ hỏi.
Anh gật đầu. “Vì em nấu.”
Cô phì cười. “Vì em hay vì tình yêu của em?”
“Vì cả hai.”
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, họ cười to trong một bữa cơm. Không gượng ép, không giấu giếm. Chỉ là hai con người từng tan vỡ, giờ đang từng bước ghép lại mảnh ghép của chính mình.
Nhưng tình yêu không chỉ có ngọt ngào.
Một buổi sáng nọ, khi Kha Minh đang tắm, điện thoại anh rung liên tục. Nhã Linh không cố tình xem, nhưng dòng thông báo trên màn hình khiến cô đứng hình.
“Mai Anh: Em cần anh. Em không ổn.”
Mai Anh – người con gái từng là “tạm thời” khi cô rời đi. Cô biết rõ người ấy. Biết rằng Kha Minh từng gặp gỡ, dù không phải yêu. Nhưng bây giờ, tại sao vẫn còn liên lạc?
Khi anh bước ra, cô không giận dữ, không chất vấn.
“Điện thoại anh có tin nhắn,” cô chỉ nói vậy rồi quay đi.
Anh hiểu. Và ngay tối đó, anh đưa điện thoại cho cô. Không giấu giếm.
“Anh đã chấm dứt từ lâu. Nhưng Mai Anh vừa chia tay, cô ấy không còn ai thân thiết. Anh từng giúp đỡ, nên cô ấy gọi.”
“Và nếu cô ấy vẫn cần anh?”
Kha Minh im lặng.
“Linh à, giúp đỡ không đồng nghĩa với dây dưa. Nếu em thấy không thoải mái, anh có thể từ chối.”
Cô gật đầu. “Không phải em ghen. Em chỉ… sợ.”
“Sợ anh quay lại?”
Cô lắc đầu. “Sợ em lại yếu đuối. Lại chọn rút lui vì sợ giành giật.”
Anh bước đến ôm lấy cô. “Em không cần phải giành gì hết. Vì anh là của em, vẫn luôn là như vậy.”
Đêm đó, lần đầu tiên sau khi quay lại, Nhã Linh khóc. Không phải vì đau. Mà vì nhẹ lòng.
Kha Minh ôm cô ngủ đến sáng, không nói gì thêm, nhưng bàn tay anh siết chặt, như muốn nói: “Anh ở đây. Mãi ở đây.”
Một tuần sau, cô nhận được tin: được mời vào làm biên tập chính cho một dự án phim chuyển thể lớn. Một bước ngoặt mới trong sự nghiệp, điều cô từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ đến sau sự cố cũ.
Cô nhìn bản hợp đồng trên tay, rồi nhìn về phía cửa sổ nơi ánh mặt trời rọi vào.
Phía sau sai lầm, hóa ra vẫn còn hy vọng.