Buổi sáng, Nhã Linh khoác áo dài trắng, bước ra khỏi nhà trong ánh nắng dịu. Hôm nay là ngày cô chính thức nhận công việc mới tại công ty sản xuất phim. Một bước ngoặt mà cô không ngờ sẽ đến, và càng không ngờ rằng mình sẽ bắt đầu lại cuộc sống… với một trái tim đã từng vụn vỡ.
Kha Minh tiễn cô đến thang máy, khẽ nắm tay cô.
“Có run không?”
“Có,” cô gật đầu thật lòng. “Nhưng em thấy vui.”
Anh mỉm cười, nhìn theo bóng dáng cô khuất sau cánh cửa inox. Có điều gì đó trong lòng anh hơi khẽ động — giống như một nỗi sợ mơ hồ khi hạnh phúc đang đến gần.
Phòng làm việc của Nhã Linh nằm ở tầng 10, có cửa kính nhìn ra hướng thành phố. Cô được sắp xếp vào một nhóm biên tập với bốn người, và người hướng dẫn trực tiếp không ai khác… là Lê Đình.
Một cái tên mà cô tưởng đã mãi nằm lại ở quá khứ.
Lê Đình từng là bạn trai cũ của cô – người đã bỏ rơi cô đúng lúc cô cần nhất, sau cú sốc mất việc và khủng hoảng tâm lý cách đây ba năm. Anh là một phần nguyên nhân khiến cô đóng lại mọi cánh cửa niềm tin, trong đó có cả Kha Minh.
“Chào em.” Giọng anh vẫn trầm, lịch sự, và đầy ám ảnh.
Cô mím môi, lễ phép gật đầu. “Chào anh.”
Không ai trong nhóm biết hai người từng yêu nhau. Cô cũng không định nhắc lại. Cô đã bước tiếp, đang cố sống cho hiện tại. Nhưng thật trớ trêu, định mệnh lại mang người cũ trở lại đúng thời điểm cô nghĩ mình đã đủ vững vàng.
Buổi chiều, khi chỉ còn hai người ở lại chỉnh sửa nội dung tập kịch bản, Lê Đình lên tiếng.
“Anh không nghĩ sẽ gặp lại em… theo cách này.”
Nhã Linh không ngẩng đầu. “Em cũng không nghĩ vậy. Nhưng em đến đây để làm việc.”
“Anh hiểu.”
Im lặng.
Rồi anh đột ngột nói tiếp.
“Anh biết mình sai. Những năm qua, anh đã hối hận không biết bao nhiêu lần.”
Cô dừng tay.
“Giờ thì không còn quan trọng nữa rồi, anh Lê Đình. Em có người bên cạnh em. Em ổn.”
Anh im lặng, ánh mắt trĩu nặng.
“Lúc em gục ngã, không ai bên cạnh em cả,” cô khẽ nói, giọng lạnh đi vài phần. “Nhưng bây giờ, anh ấy ở đó. Luôn ở đó.”
Khi Nhã Linh về nhà, Kha Minh đã nấu sẵn bữa tối. Căn bếp đầy mùi thơm của canh chua cá và thịt rim. Cô đứng ở cửa, nhìn bóng lưng anh, và thấy trái tim mình lặng xuống vì biết ơn.
“Hôm nay ổn không?” Anh hỏi khi rót nước.
“Ổn,” cô cười nhẹ. “Chỉ là... có một người quen cũ cùng làm.”
“Quen cũ?”
“Bạn trai cũ.”
Kha Minh dừng tay.
Cô nói tiếp, không vòng vo. “Anh ấy là người từng khiến em mất niềm tin vào mọi thứ. Nhưng em không cảm thấy gì nữa. Thật đấy.”
Kha Minh ngồi xuống đối diện cô. “Em không cần phải giải thích. Anh tin em.”
“Em chỉ không muốn giấu gì anh.”
“Anh cảm ơn em vì điều đó.”
Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm áp và nhẹ nhàng. Nhưng sau khi ăn xong, khi cô dọn dẹp bát đũa, ánh mắt Kha Minh nhìn về phía ban công – nơi ánh đèn thành phố nhấp nháy – có chút đăm chiêu.
Đêm xuống, khi Nhã Linh đang xem lại tập kịch bản đầu tiên, điện thoại báo tin nhắn.
Lê Đình: Anh không định phá rối. Nhưng chỉ muốn nói… nếu ngày xưa anh không buông tay, có lẽ em đã không tổn thương đến vậy.
Cô không nhắn lại.
Nhưng Kha Minh nhìn thấy ánh mắt cô trầm xuống. Anh ngồi xuống bên cô, không hỏi, không ép. Chỉ đưa tay khẽ vuốt tóc cô.
“Anh không phải quá khứ của em. Nhưng anh muốn là tương lai.”
Cô quay lại nhìn anh. Ánh mắt cô chao đảo một chút, rồi mỉm cười.
“Vậy chúng ta cùng viết một tương lai mà không ai phải bỏ chạy nữa… được không?”
Anh gật đầu. “Anh hứa.”
Nhưng ở một nơi khác trong thành phố, Lê Đình đang ngồi trong quán bar, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Không phải tiếc nuối. Mà là không cam lòng.
Anh từng là người có tất cả trong tay. Và rồi đánh mất một người con gái sẵn lòng đi qua giông bão cùng mình.
Anh lầm bầm, “Không thể kết thúc như thế được.”