Một tuần sau, công việc của Nhã Linh diễn ra ổn định, cô bắt đầu quen với nhịp độ mới, với những buổi họp ý tưởng kéo dài, những đêm chỉnh sửa kịch bản đến khuya và cả những lần bất đồng quan điểm với đồng nghiệp. Nhưng điều khiến cô cảm thấy chông chênh nhất, không phải là công việc… mà là sự xuất hiện thường trực của Lê Đình.
Anh luôn giữ khoảng cách, hành xử chuyên nghiệp, không có một cử chỉ vượt quá giới hạn. Nhưng chính sự im lặng và ánh nhìn day dứt ấy lại khiến cô cảm thấy nặng nề. Như thể anh đang dõi theo cô, từng bước, từng hơi thở, từng lần cô cười nói với người khác.
Và rồi, ngày đó đến. Cô được chỉ định làm đồng biên kịch cho một dự án phim tình cảm mới – cùng với Lê Đình.
“Em có thể từ chối,” trưởng phòng nói với cô trong buổi họp. “Nhưng đây là một dự án lớn. Nếu làm tốt, tên tuổi của em sẽ được công nhận nhiều hơn.”
Cô nhìn về phía Lê Đình – người đang lặng im lật tập hồ sơ trong tay – rồi gật đầu. “Em sẽ làm.”
Buổi họp kết thúc. Lê Đình đi sau cô, bước chân chậm rãi.
“Nhã Linh.”
Cô không quay đầu. “Có việc gì không?”
“Anh chỉ muốn cảm ơn… vì em vẫn chọn làm việc cùng anh, dù điều đó chắc chắn không dễ dàng gì.”
“Đừng nghĩ em làm vì anh,” cô đáp, giọng cứng. “Em làm vì em cần đi tiếp, cần đối diện với tất cả những thứ từng khiến em tổn thương.”
Anh im lặng. Mắt nhìn theo dáng người con gái từng vì anh mà gục ngã, giờ đây đã biết đứng dậy bằng chính lòng kiêu hãnh của mình.
Tối hôm đó, Nhã Linh về nhà muộn. Kha Minh vẫn ngồi trên ghế sofa, đợi cô, một bộ phim đã dừng ở dòng chữ “Bạn có muốn tiếp tục không?” từ rất lâu.
“Em xin lỗi, lại về trễ nữa.”
Anh không trách móc, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Công việc ổn không?”
Cô gật đầu, cởi giày, bước đến ngồi cạnh anh. “Ổn… nhưng em phải hợp tác chung với anh ta trong một dự án phim.”
Kha Minh khựng lại một chút. “Anh biết em đã cố gắng. Nhưng nếu có điều gì khiến em mệt, em có thể dừng lại.”
“Không, em muốn làm,” cô nhìn anh, mắt đầy kiên định. “Không phải để chứng minh với anh ta điều gì. Mà để chứng minh với chính em, rằng em đã mạnh mẽ hơn trước.”
Anh khẽ siết tay cô. “Anh ở đây. Dù em mạnh mẽ hay yếu đuối, dù em thắng hay thua… anh vẫn ở đây.”
Những buổi làm việc cùng Lê Đình bắt đầu. Họ trao đổi ý tưởng, phản biện nhau, đôi khi tranh luận kịch liệt. Nhưng càng ngày, Nhã Linh càng nhận ra… cô đã thật sự thay đổi.
Cô không còn bị cảm xúc cũ chi phối. Không còn thấy tim đập mạnh mỗi khi anh nhìn cô, không còn cảm giác sợ hãi sẽ bị tổn thương nữa. Thay vào đó là một sự lạnh lùng, dửng dưng đến đáng sợ.
Và điều đó làm Lê Đình hoảng hốt.
Anh từng nghĩ cô sẽ không thể nào quên anh. Nhưng hoá ra, thứ tình yêu anh từng cho là bất diệt… lại bị chính anh giết chết từ năm đó.
Một ngày nọ, trong lúc đang chỉnh sửa lại đoạn thoại, anh ngẩng đầu nhìn cô.
“Nhã Linh… em từng nói em đã không còn cảm xúc gì với anh nữa. Đó là sự thật à?”
Cô không ngẩng lên, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Cảm xúc không phải là thứ giữ được mãi nếu bị phản bội.”
“Anh biết… anh sai. Nhưng em có bao giờ tự hỏi, nếu lúc đó anh không rời đi, liệu cuộc sống của em có tốt hơn không?”
Cô gập tập giấy, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh nghĩ em sống tốt hay không phụ thuộc vào anh sao? Đừng ảo tưởng nữa, Lê Đình. Không phải anh bỏ đi mới khiến em đau. Mà là anh quay lưng đúng lúc em tin anh nhất.”
“Anh…”
“Bây giờ, em không cần ai cứu em khỏi bóng tối nữa. Em tự học cách thắp đèn cho mình rồi.”
Câu nói ấy khiến Lê Đình nghẹn họng. Không phải vì tức giận, mà là vì xấu hổ. Anh chợt nhận ra, người con gái anh từng nghĩ là yếu đuối nhất, lại mạnh mẽ hơn anh gấp nhiều lần.
Và giờ đây… cô đã có người khác nắm tay bước qua quá khứ.
Cuối tuần, Kha Minh dẫn Nhã Linh về thăm mẹ anh – một người phụ nữ nghiêm khắc, truyền thống, nhưng có cái nhìn sắc bén về con người.
Trong bữa cơm, bà lặng lẽ quan sát Nhã Linh. Cô lễ phép, cư xử khéo léo, nhưng không luồn cúi. Có lẽ điều đó khiến bà không vừa ý.
“Cháu làm ngành nghệ thuật… môi trường đó phức tạp lắm,” mẹ Kha Minh nói. “Cháu có định theo nghề này lâu dài không?”
“Dạ, cháu xác định rồi ạ,” Nhã Linh mỉm cười. “Cháu biết sẽ có khó khăn, nhưng cháu yêu nghề này.”
Bà nhíu mày, không nói gì thêm. Nhưng Kha Minh siết nhẹ tay cô dưới bàn, như để nói: “Không sao, anh ở đây.”
Trên đường về, Nhã Linh hơi buồn.
“Em thấy bác có vẻ không thích em lắm.”
“Bà ấy cần thời gian,” Kha Minh nói. “Mẹ anh là người rất coi trọng sự ổn định. Nhưng anh tin, một ngày nào đó, bà sẽ hiểu em.”
Cô ngả đầu vào vai anh, khẽ nói: “Em không cần mọi người yêu em. Em chỉ cần anh tin em là đủ rồi.”
Đêm ấy, Nhã Linh nhận được tin nhắn từ một người trong quá khứ khác – mẹ cô.
Ngắn gọn: "Mẹ về rồi. Gặp mẹ được không?"
Cô đứng lặng, tay run nhẹ. Người mẹ đã bỏ đi khỏi cuộc đời cô từ năm cô mới mười bảy tuổi, giờ lại bất ngờ xuất hiện sau mười năm im lặng.
Quá khứ, một lần nữa, lại gõ cửa…