Sáng hôm sau, An Vy thức dậy với cảm giác nặng trĩu trong lòng. Không phải vì mệt mỏi công việc, mà là vì hình ảnh Hàn Tĩnh vẫn lởn vởn trong tâm trí cô, như một bóng ma vừa quen vừa xa. Cô đặt điện thoại xuống bàn, nhắm mắt lại, cố gắng thuyết phục bản thân: Chỉ là lần gặp đầu tiên, đừng nghĩ nhiều quá.
Nhưng dù cô có cố gắng thế nào, ký ức về ánh mắt sâu thẳm pha chút lạnh lùng của anh vẫn khiến tim cô nhảy loạn nhịp. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Có lẽ… mình sẽ phải gặp anh nhiều lần nữa, để hiểu anh hơn.
Vừa lúc ấy, điện thoại của An Vy rung lên. Tin nhắn từ Chi Anh:
"Anh ấy sẽ đến công ty chiều nay để xem xét dự án hợp tác. Chuẩn bị tinh thần nhé!"
An Vy nhắm mắt một lần nữa, thở dài. Cô biết rằng, lần gặp tiếp theo sẽ không chỉ là làm việc, mà còn là cơ hội để cô hiểu rõ hơn về con người Hàn Tĩnh – người đàn ông vừa lạnh lùng vừa hấp dẫn, vừa xa cách vừa thân thuộc.
Chiều đến, Hàn Tĩnh xuất hiện đúng giờ. Anh mặc một bộ vest xám tối giản, điềm tĩnh bước vào phòng họp. Khi ánh mắt anh lướt qua An Vy, cô thấy tim mình đập nhanh. Lần này, cô không còn ngượng ngùng quá mức như trước, nhưng vẫn thấy một luồng điện lạ chạy qua người mỗi khi họ chạm mắt nhau.
“Chào cô,” Hàn Tĩnh nói, giọng điềm tĩnh. “Hy vọng hôm nay chúng ta sẽ tiến triển tốt trong dự án.”
An Vy gật đầu, cố gắng kiểm soát cảm xúc. “Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cuộc họp diễn ra nghiêm túc, nhưng không khí giữa hai người vẫn có những khoảnh khắc lặng yên kỳ lạ, khi họ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt thay vì lời nói. An Vy không biết tại sao, nhưng cô cảm giác rằng Hàn Tĩnh không chỉ quan tâm đến công việc – đôi khi ánh mắt anh dừng lại với cô như muốn hiểu hơn về cô.
Sau cuộc họp, Hàn Tĩnh đề nghị đi uống cà phê để trao đổi thêm về dự án. An Vy hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu. Họ ra một quán cà phê gần công ty, nơi có không gian yên tĩnh và ánh sáng dịu nhẹ.
“Cô… có vẻ tò mò về tôi,” Hàn Tĩnh nói, giọng bình thản nhưng ánh mắt lại hơi nghiêm trọng.
An Vy ngẩn người, không biết trả lời sao. “Tôi… chỉ muốn hiểu hơn về dự án thôi.”
Hàn Tĩnh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hoàn toàn dịu dàng. Nó mang theo một chút u buồn, khiến An Vy cảm nhận được rằng anh đang che giấu điều gì đó.
“Cô biết không, đôi khi quá khứ khiến người ta khó mở lòng với người khác,” Hàn Tĩnh nói, giọng trầm xuống. “Tôi từng… thất vọng và bị tổn thương rất nhiều. Chính vì vậy, tôi luôn giữ khoảng cách với mọi người, đặc biệt là trong chuyện tình cảm.”
An Vy nhíu mày, mắt sáng lên. Cô nhận ra rằng mình đã nhìn thấy một phần quá khứ của anh – nhưng không biết nên hỏi hay dừng lại.
“Tôi hiểu cảm giác ấy,” cô nói nhẹ nhàng. “Nhưng cũng có lúc, quá khứ chỉ là quá khứ. Nếu mình không để quá khứ quyết định tương lai, có khi mọi chuyện sẽ khác đi.”
Hàn Tĩnh nhìn cô, ánh mắt hơi ngạc nhiên. Anh chưa từng nghe ai nói những lời nhẹ nhàng nhưng sâu sắc đến vậy. Một cảm giác vừa lạ vừa quen len lỏi trong lòng anh.
“Cô… có vẻ biết cách khiến người khác thấy thoải mái,” anh nói, giọng trầm thấp.
An Vy cười khẽ, ngượng ngùng. “Chỉ là… tôi muốn chúng ta có thể làm việc cùng nhau tốt thôi. Tôi không muốn để không khí căng thẳng làm hỏng mọi chuyện.”
Khoảng lặng kéo dài, chỉ còn tiếng nhạc dịu nhẹ từ quán cà phê vang lên. Hàn Tĩnh nhấp một ngụm cà phê, rồi quay lại nhìn An Vy. “Cô có muốn biết về quá khứ của tôi không?”
An Vy hơi giật mình, nhưng gật đầu. “Nếu anh muốn chia sẻ, tôi sẽ lắng nghe.”
Hàn Tĩnh hít một hơi sâu, kể cho cô nghe về mối tình đầu của mình – một mối tình đẹp nhưng đầy bi thương. Anh từng yêu một cô gái thông minh, dịu dàng, nhưng vì những hiểu lầm và áp lực công việc, họ phải chia tay. Kỷ niệm ấy ám ảnh anh, khiến anh luôn dè dặt trong các mối quan hệ mới.
An Vy lắng nghe, mắt không rời khỏi anh. Cô nhận ra rằng Hàn Tĩnh không phải là người lạnh lùng bẩm sinh, mà anh bị tổn thương quá sâu, dẫn đến cách anh giữ khoảng cách với người khác.
“Kể ra cũng thấy nhẹ nhõm hơn,” Hàn Tĩnh thở dài, đôi mắt nhìn ra cửa sổ như đang nhìn vào một quá khứ xa xăm. “Nhưng… tôi vẫn chưa sẵn sàng để mở lòng hoàn toàn.”
An Vy nhíu mày, nhưng vẫn mỉm cười. “Không sao cả. Mỗi người đều có thời gian để chữa lành. Tôi sẽ chờ, nếu anh muốn.”
Họ ngồi yên lặng thêm một lúc, chỉ còn tiếng cà phê sủi bọt trong tách và ánh sáng dịu của buổi chiều. Khoảnh khắc ấy, An Vy cảm thấy trái tim mình rung lên một cách kỳ lạ – vừa thương cảm vừa đồng cảm với anh.
Ra khỏi quán cà phê, Hàn Tĩnh nhìn An Vy, nụ cười nhẹ thoáng qua: “Cảm ơn cô đã lắng nghe. Cô là người đặc biệt, An Vy. Tôi chưa từng gặp ai như cô.”
An Vy đỏ mặt, cúi đầu: “Cảm ơn anh. Tôi cũng… thấy anh đặc biệt.”
Khoảnh khắc im lặng, họ cùng bước đi trên con phố dài, ánh nắng chiều hắt lên những tòa nhà cao tầng. Trong lòng An Vy, có một cảm giác vừa bối rối vừa háo hức. Cô nhận ra rằng, không chỉ là mối quan hệ công việc, mà còn là những cảm xúc mới mẻ, khiến cô muốn tiến gần hơn tới Hàn Tĩnh – người đàn ông vừa lạnh lùng vừa đầy bí ẩn.
Trở về văn phòng, An Vy nhận được một email khác từ Hàn Tĩnh:
"Cảm ơn buổi chiều hôm nay. Tôi hy vọng cô không thấy mệt vì nghe tôi kể chuyện quá khứ. Hẹn gặp cô trong cuộc họp sáng mai."
An Vy ngồi lại bàn làm việc, thở dài nhưng nở nụ cười. Cô biết rằng, mối quan hệ này sẽ không đơn giản – nhưng cũng đầy thú vị. Cô tự nhủ: Mình sẽ hiểu anh ấy, từng bước một…
Và trong trái tim Hàn Tĩnh, hình ảnh An Vy vẫn hiện rõ – nụ cười, ánh mắt, và cả cách cô lắng nghe không phán xét, khiến anh lần đầu tiên cảm thấy muốn mở lòng, dù quá khứ vẫn vướng mắc.
Đêm về, An Vy ngồi trên ban công, nhìn ánh đèn thành phố xa xa. Cô biết rằng, lần gặp gỡ hôm nay đã để lại dấu ấn sâu sắc – không chỉ về một người đàn ông đẹp trai và bí ẩn, mà còn về một mối quan hệ sẽ dần phát triển, với nhiều thử thách, bất ngờ và cả những khoảnh khắc ngọt ngào phía trước.
Cô nhắm mắt lại, mỉm cười: Có lẽ… chuyện tình này sẽ còn dài, và tôi sẽ không bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào.
Kết thúc Chương 3.