Ngày thứ ba của học kỳ mới, không khí trong lớp học vẫn đầy hứng khởi. An vừa đặt cặp xuống ghế, vừa nhìn quanh, tìm Huy – thói quen mà cô đã hình thành từ thời trung học. Không ngoài dự đoán, Huy đã ngồi đó từ trước, đọc tài liệu cẩn thận, ánh mắt lướt qua các con số và biểu đồ như thể chúng là trò chơi quen thuộc.
Khi An ngồi xuống, Huy nhướng mày, nụ cười nửa miệng xuất hiện. “Sẵn sàng cho buổi học sáng nay chưa?”
“Luôn sẵn sàng,” An đáp, cố tỏ ra tự tin, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng về bài tập hôm nay.
Trong lớp, khi giảng viên giảng về một công thức phức tạp, An hơi rối. Cô cúi xuống, lẩm bẩm tính toán, nhưng kết quả cứ sai mãi. Huy, ngồi cạnh, chỉ lặng lẽ nhích ghế lại gần, cúi xuống nhỏ nhẹ: “Công thức cậu đang áp dụng thiếu một bước nhỏ, thử làm theo tớ nhé.”
An nhìn lên, thấy ánh mắt Huy chăm chú, không chỉ là tập trung vào bài tập, mà như thể anh đang dõi theo cô. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh, nhưng cố tỏ ra bình thường. Sau vài phút, An đã hoàn thành bài tập đúng. “Cảm ơn Huy, tớ không biết sẽ ra sao nếu không có cậu,” cô nói, giọng vừa hạnh phúc vừa bối rối.
Huy mỉm cười, nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi buồn nho nhỏ: anh đã yêu An từ bao lâu nay, nhưng vẫn không dám thổ lộ. “Không có gì đâu, tớ chỉ giúp cậu thôi,” anh trả lời, giọng trầm, ánh mắt thoáng nhìn An một cách trìu mến.
Buổi học kết thúc, cả lớp ra về. An nán lại, thu dọn sách vở, còn Huy đứng gần cửa, chờ cô. “Đi đâu cùng tớ một chút nhé, tớ có chuyện muốn nói,” Huy nhẹ nhàng đề nghị. An gật đầu, hơi ngạc nhiên nhưng cũng tò mò.
Hai người đi dọc hành lang, chỉ có tiếng bước chân và tiếng gió nhẹ. Huy nhìn An từ phía sau, tự hỏi: liệu một ngày nào đó, cậu ấy có nhận ra những gì tớ cảm nhận bấy lâu? Từng khoảnh khắc bên An đều khiến tim anh rung động: khi cô cười, khi cô lắng nghe, khi cô vô tình nghiêng người gần anh.
Đêm xuống, An trở về phòng, nhưng hình ảnh Huy vẫn lởn vởn trong đầu. Cô tự nhủ: “Huy vẫn là bạn thân thôi… phải không?” Nhưng câu hỏi ấy khiến cô bối rối hơn bao giờ hết.
Huy, sau khi tạm biệt An, đi bộ về ký túc xá với tâm trạng rối bời. Anh biết, càng gần An, tình cảm trong anh càng mạnh mẽ. Nhưng nói ra hay giữ im lặng? Câu trả lời vẫn nằm trong trái tim, nơi chỉ An mới chiếm trọn.
Buổi tối, Huy lặng lẽ nhắn tin cho An:
“Hôm nay học mệt không? Nhớ ăn tối đầy đủ nhé.”
An mỉm cười, thấy lòng ấm áp, nhưng không nghĩ nhiều – với cô, đó chỉ là tin nhắn từ bạn thân.
Trong những ngày tiếp theo, Huy tiếp tục giấu đi cảm xúc, vẫn luôn chăm sóc An từ những chi tiết nhỏ nhất: nhặt vở rơi, nhắc nhở cô nghỉ ngơi, thậm chí nhường cô ăn phần ngon nhất trong bữa ăn. Còn An, vẫn chưa nhận ra tình cảm thực sự đang nảy nở trong lòng cô dành cho Huy – nhưng những cử chỉ nhỏ này đã bắt đầu làm trái tim cô loạn nhịp, đôi khi cảm thấy khó chịu một cách lạ lùng, nhất là khi tưởng tượng Huy quan tâm người khác.
Chương này khép lại, để lại trong lòng cả hai – Huy và An – một bí mật chưa tên gọi, một tình cảm âm thầm nhưng mạnh mẽ, chuẩn bị cho sự xuất hiện của đối thủ và mâu thuẫn đầu tiên trong các chương tiếp theo.