ghen nhé, bạn thân

Chương 4: An không để ý


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều thứ sáu, trời nhá nhem tối, An ngồi trên ghế đá ngoài sân trường, tay cầm điện thoại nhắn tin với một người bạn mới trong lớp – cậu bạn có nụ cười dễ thương và giỏi thể thao. Cô cười khúc khích, kể về những trò đùa vui trong lớp, những câu chuyện hài hước khiến tim cô nhẹ nhõm sau một tuần học căng thẳng.

Huy từ xa nhìn thấy, bước đến gần, cố tỏ ra bình thường. “Cậu nhắn tin vui quá nhỉ?” Anh hỏi, giọng khẽ trầm, nhưng trong lòng đã dấy lên một nỗi lo lắng nhỏ.

“À, mình chỉ nhắn với bạn mới thôi,” An trả lời, không mảy may nghĩ rằng ánh mắt Huy đang dõi theo cô với sự quan tâm đặc biệt. “Bạn ấy hay cười, còn giỏi bóng rổ nữa. Mình chỉ thấy vui thôi mà.”

Huy gật đầu, cố giữ nụ cười. Nhưng khi An tiếp tục kể về những lần đi chơi cùng cậu bạn mới ấy, trong lòng anh chợt dấy lên một cảm giác ghen nhẹ – một cảm giác anh chưa từng trải qua khi đứng bên An trước đây. Anh biết mình yêu An, nhưng chưa dám thổ lộ, và giờ đây, nhìn cô chú ý đến người khác, tim anh bỗng nhói một cách khó chịu.

An không nhận ra điều gì, vẫn vô tư kể hết câu chuyện, nhắc đến cả việc cậu bạn mới này muốn mời cô đi xem phim cuối tuần. Huy im lặng, không ngăn cản, nhưng trong lòng tự nhủ: “Tớ phải làm gì đây? Có lẽ tớ… cũng nên nói ra một chút thôi, để cậu ấy biết tớ quan tâm.”

Sau một hồi, An nhận ra trời đã tối, vội vã đứng dậy. “Thôi, mình về ký túc xá đây. Mai còn buổi học sáng nữa.”

Huy đi theo, bước song song với An. “Về cùng tớ một đoạn nhé, đường tối một mình không an toàn đâu.”

An gật đầu, bước đi bên Huy. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, hai người đi cạnh nhau, yên lặng. Sự yên lặng này khiến An cảm thấy dễ chịu, nhưng đồng thời, khiến Huy có cơ hội quan sát từng biểu cảm của cô, từ cách cô nhún vai khi nói chuyện, đến nụ cười bất chợt trên môi. Mỗi chi tiết nhỏ đều khiến tim Huy rung lên – vừa ngọt ngào, vừa đau nhói.

Khi tới cổng ký túc xá, An quay sang cười: “Cảm ơn cậu nhé, Huy. Thật may có cậu hôm nay.”

Huy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Không có gì, tớ luôn ở đây mà.”

An bước vào phòng, lòng hân hoan vì những khoảnh khắc giản dị bên bạn thân, không hề nhận ra rằng Huy – người bạn thân lâu năm – đã âm thầm để mắt và bắt đầu cảm thấy rung động thật sự.

Buổi tối, Huy ngồi một mình trong phòng ký túc xá, nhìn điện thoại. Anh nhắn một dòng tin đơn giản cho An:

“Về nhà an toàn nhé, nhớ ăn tối đầy đủ.”

An nhận tin, mỉm cười, nhưng trong đầu chỉ nghĩ: “Huy thật tốt, cậu ấy luôn quan tâm mình như bạn thân vậy.” Cô vẫn chưa nhận ra, cảm giác ấm áp này đã vượt ra ngoài tình bạn từ lâu…

Chương 4 kết thúc, mở ra mạch truyện căng thẳng nhẹ nhàng: An vẫn vô tư, Huy bắt đầu cảm thấy ghen, đặt nền tảng cho các tình huống mâu thuẫn nhẹ và ngọt ngào trong những chương sau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×