Ngày thứ ba ở Học viện Năng lực Đặc biệt mở ra với một không khí hoàn toàn khác. Sáng sớm, sương mù phủ nhẹ trên sân tập, tạo ra một lớp màn mờ ảo, khiến khuôn viên trở nên huyền bí. Lạc Diệp bước vào, balo đung đưa trên vai, tim cô vẫn còn rộn ràng sau chiến thắng hôm qua.
Nhưng lần này, bài thử thách không chỉ là luyện tập phối hợp đơn giản, mà là “Thử thách mê cung ánh sáng” – một bài tập nguy hiểm, đòi hỏi sự phối hợp hoàn hảo giữa hai học viên.
Khi Lạc Diệp đến nơi tập trung, Hàn Dạ đã đứng sẵn ở đó, ánh mắt lạnh lùng quét qua cô như đo lường: “Cậu chuẩn bị chưa?”
“D-dạ… sẵn sàng rồi ạ!” Cô lí nhí, nhưng lòng lại run lên một cách lạ thường.
Trưởng nhóm hướng dẫn giải thích:
“Các cặp sẽ bước vào mê cung ánh sáng, mỗi tín hiệu sai sẽ phát nổ năng lượng nhẹ, chỉ gây đau rát tạm thời nhưng đủ để học viên bị loại nếu phạm nhiều lỗi. Phối hợp ăn ý là yếu tố quyết định.”
Lạc Diệp nuốt nước bọt. “Nổ năng lượng… đau rát… phải phối hợp… Hàn Dạ… ôi trời, sao mình lại ghép với anh ấy cơ chứ!”
Anh lạnh lùng đặt tay lên vai cô, ánh mắt nghiêm: “Chúng ta không có thời gian sợ hãi. Bắt đầu thôi.”
Mê cung ánh sáng mở ra, những tia sáng xanh – đỏ – vàng lập lòe, nhấp nháy theo nhịp không đều. Mỗi viên đá phát sáng trong mê cung là một nút thử thách, chỉ khi hai người chạm cùng lúc và điều chỉnh năng lượng hòa hợp, tín hiệu mới mở đường đi tiếp theo.
Ngay khi bước vào, Lạc Diệp vấp phải một tia sáng đỏ bất ngờ. Cô giật mình, tay run, tín hiệu lệch hẳn. Một tiếng nổ nhẹ vang lên, khiến cô suýt ngã.
Hàn Dạ lập tức vươn tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lùi lại: “Cẩn thận!”
“Anh… anh lại cứu tôi sao?” Lạc Diệp thốt lên, hơi choáng.
Anh chỉ nhíu mày, không nói gì, tay vẫn giữ chặt. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của anh nhìn cô nghiêm túc đến mức khiến tim cô đập loạn nhịp.
Họ tiếp tục di chuyển, phối hợp từng tín hiệu. Lạc Diệp dần quen nhịp với Hàn Dạ, năng lượng của họ hòa vào nhau, tạo ra một dòng chảy ổn định. Mỗi khi cô mắc lỗi, anh không còn lạnh lùng như trước, mà chỉ nhấn mạnh nhẹ nhàng, truyền năng lượng ổn định cho cô.
“Chúng ta phải nhanh hơn, còn chưa hoàn thành nữa!” Anh nói, giọng trầm thấp nhưng không gay gắt như trước.
Lạc Diệp cảm giác tim mình ấm lên: “Sao… anh ấy lại quan tâm mình thế này? Cứ như… lo lắng…”
Nhưng ngay khi họ vừa bước qua một chướng ngại khó, một tín hiệu ánh sáng bất ngờ bùng nổ. Lạc Diệp bị đẩy lùi, trượt chân trên mặt sàn bóng loáng. Cô la lên: “Aaa!”
Hàn Dạ không suy nghĩ, lao tới, dùng tay đỡ lấy cô ngay trước khi cô ngã mạnh. Một tay anh giữ cô, một tay điều chỉnh năng lượng, bảo vệ cô khỏi bị thương.
“Đừng hoảng loạn, tập trung vào nhịp thở!” Anh ra lệnh, giọng trầm trầm nhưng nghiêm túc.
Lạc Diệp gật gù, hít một hơi thật sâu, tay bấu chặt vào áo anh. Năng lượng anh truyền vào cô khiến cô cảm thấy an toàn đến lạ thường. Mặc dù bây giờ cô vẫn run rẩy, nhưng lòng lại tràn đầy quyết tâm: “Mình sẽ không để anh thất vọng. Phải phối hợp thật tốt…”
Hai người tiếp tục di chuyển, vượt qua các tín hiệu màu xanh, đỏ, vàng. Mỗi tín hiệu là một thử thách về tốc độ, độ chính xác và khả năng phối hợp. Họ dần ăn ý hơn, năng lượng hòa vào nhau như một nhịp điệu hoàn hảo.
Khi họ tiến sâu hơn vào mê cung, ánh sáng bắt đầu nhấp nháy nhanh và khó đoán hơn. Một tín hiệu đỏ bất ngờ xuất hiện phía trước, đúng lúc Lạc Diệp đang mất tập trung vì mệt mỏi. Cô bước hụt, suýt ngã.
Hàn Dạ vội vươn tay, kéo cô lại, gần như đè sát cô vào người. Lạc Diệp giật mình, tim đập mạnh, cảm giác vừa sợ vừa xấu hổ: “Sao anh lại… gần mình thế này?”
Anh lạnh lùng, nhưng giọng trầm thấp: “Đừng làm mất nhịp, tập trung!”
Khoảnh khắc ấy, giữa mê cung ánh sáng, Lạc Diệp nhận ra một điều lạ lùng: mặc dù ban đầu cô ghét anh, cảm giác sợ hãi xen lẫn ngưỡng mộ, nhưng bây giờ… cô cảm thấy tin tưởng anh một cách hoàn toàn.
Họ phối hợp hoàn hảo để mở tín hiệu cuối cùng, một tia sáng trắng chói lòa xuất hiện, dẫn lối ra cửa mê cung. Khi bước ra, cả hai đều thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, nhưng ánh mắt rực lên một điều gì đó đặc biệt.
“Chúng ta… hoàn thành rồi,” Lạc Diệp nói, giọng run run.
Hàn Dạ nhíu mày, nhưng miệng mấp máy như muốn nói gì, rồi chỉ gật nhẹ: “Không tệ.”
Lạc Diệp đỏ mặt, tim đập thình thịch. Cô biết, lời khen này, dù ngắn ngủi, lại khiến cô cảm thấy hạnh phúc đến lạ thường.
Buổi chiều, khi họ cùng các học viên khác ngồi nghỉ, Lạc Diệp nhìn Hàn Dạ luyện tập, ánh mắt vừa tò mò vừa cảm phục. Anh không còn quá lạnh lùng, mà dường như có chút mềm mại, nhất là khi quan sát cô từ xa, sẵn sàng ứng phó nếu cô gặp khó khăn.
“Anh… thật kỳ lạ,” cô tự nhủ. “Ban đầu ghét… giờ lại muốn được gần… sao lại thế này?”
Hàn Dạ ngồi xuống ghế đá, mắt nhìn thẳng phía trước nhưng vẫn cảm nhận ánh mắt của Lạc Diệp. Trong lòng anh, có một điều gì đó dần thay đổi: cô gái vụng về nhưng quyết tâm ấy… khiến anh muốn bảo vệ, muốn thử thách, muốn biết cô có thể tiến xa đến đâu.
Khi mặt trời lặn, bóng hai người kéo dài trên sân tập, hòa vào ánh hoàng hôn rực rỡ. Mối quan hệ giữa họ vẫn còn nhiều mâu thuẫn, hiểu lầm, nhưng cũng bắt đầu xuất hiện những khoảnh khắc “tình cảm ngầm”: sự quan tâm, nể phục, tin tưởng.
Lạc Diệp thầm nhủ: “Ngày mai… mình sẽ không chỉ hoàn thành tốt bài tập, mà còn… chứng minh với anh rằng mình xứng đáng!”
Và Hàn Dạ, trong ánh mắt lạnh lùng, cũng nghĩ thầm: “Cô gái này… sẽ là một đối thủ đáng gờm… nhưng cũng là một đồng đội tôi không muốn rời xa.”
Màn đêm buông xuống, nhưng trong lòng cả hai, một sợi dây vô hình đã nối hai trái tim, sẵn sàng cho những thử thách, cảm xúc và… tình yêu chưa được thổ lộ.