ghét đến yêu

Chương 4: Hiểu lầm tai hại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Học viện Năng lực Đặc biệt tràn ngập ánh nắng dịu dàng chiếu qua những tán cây cao vút. Lạc Diệp bước ra sân tập, vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc hôm qua – khi Hàn Dạ cứu cô giữa mê cung ánh sáng, trái tim cô đập rộn ràng mỗi khi nhớ lại ánh mắt lạnh lùng pha chút quan tâm của anh.

Nhưng sáng nay, mọi thứ không hề bình yên. Khi cô vừa bước vào khu vực luyện tập, Hàn Dạ đã đứng đó, tay đặt sau gáy, ánh mắt nhìn cô như đang kiểm tra:

“Cậu đến trễ năm phút.”

“D-dạ… hôm nay… tôi đến đúng giờ mà ạ,” Lạc Diệp lí nhí, vừa thanh minh vừa cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh hừ nhẹ, nhíu mày: “Đúng giờ? Đồng hồ của cậu chắc hỏng rồi. Ngay cả những học viên mới cũng biết điểm danh nghiêm ngặt.”

Cô đỏ mặt, lòng vừa bực vừa xấu hổ. “Sao anh lúc nào cũng nghiêm khắc thế nhỉ! Mình chỉ trễ vài phút mà…”

Ngay lúc đó, giọng trưởng nhóm vang lên:

“Hôm nay các em sẽ tham gia Thử thách Ánh sáng phản ứng nhanh – một bài tập cá nhân kết hợp theo cặp. Cặp ghép ngẫu nhiên sẽ phải phản ứng và hỗ trợ nhau trong những tình huống bất ngờ.”

Khi danh sách ghép cặp được đọc lên, tim Lạc Diệp lại đập mạnh:

“Lạc Diệp – Hàn Dạ”

Cô lẩm bẩm, vừa lo vừa ức: “Sao số mình cứ khổ thế này… lại là anh ấy…”

Hàn Dạ đứng đó, ánh mắt sắc bén, dường như không hề quan tâm đến cảm xúc của cô: “Chuẩn bị đi, không muốn tôi nhắc lại lần nữa.”

Cô hít sâu, cố gắng tập trung. Thử thách bắt đầu với những tín hiệu ánh sáng xuất hiện ngẫu nhiên từ các bức tường, sàn và trần nhà. Mỗi tín hiệu yêu cầu phản ứng nhanh chóng và phối hợp chuẩn xác.

Lạc Diệp bước đi, tay run run, cố gắng ổn định năng lượng của mình. Một tín hiệu xuất hiện ngay phía trước cô, nhưng khi cô định điều chỉnh, Hàn Dạ đột ngột chạm tay vào tay cô, lướt nhanh để điều chỉnh hướng năng lượng.

“Cẩn thận! Sai một li là thất bại cả đôi!” Anh lạnh lùng ra lệnh.

Cô giật mình, tim đập loạn nhịp: “Anh… sao lúc nào cũng… đứng sát thế này!”

Bất ngờ, một tín hiệu mạnh bất ngờ nhảy vọt từ sàn lên, hất Lạc Diệp về phía bức tường. Cô hét lên, mất thăng bằng. Hàn Dạ lao tới, nắm lấy cô, kéo lại kịp thời. Hai người va chạm gần, tim cô đập mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Anh… anh lại cứu tôi sao?” Cô thốt lên, mặt đỏ bừng.

Anh chỉ nhíu mày, không đáp, ánh mắt nghiêm túc nhìn tín hiệu: “Không phải hỏi, phải làm.”

Họ tiếp tục di chuyển qua các tín hiệu khác. Lạc Diệp dần quen nhịp với Hàn Dạ, năng lượng hai người hòa vào nhau. Tuy nhiên, giữa lúc căng thẳng, Hàn Dạ vô tình nắm chặt tay cô quá lâu để điều chỉnh năng lượng, khiến Lạc Diệp giật mình đỏ mặt.

Một học viên khác nhìn thấy cảnh tượng này, thì thầm: “Họ… trông như đang thân mật quá nhỉ?”

Lạc Diệp nghe thấy, xấu hổ đến mức muốn đào tẩu. Trong khi đó, Hàn Dạ không hề hay biết ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, chỉ tập trung vào nhiệm vụ.

Sau khi vượt qua gần hết thử thách, một tín hiệu bất ngờ xuất hiện, phát ra ánh sáng xanh chói lòa. Lạc Diệp vì căng thẳng và mệt mỏi, điều chỉnh sai hướng, khiến tín hiệu lệch. Hàn Dạ nhíu mày, lặng lẽ đặt tay lên tay cô, truyền năng lượng để ổn định.

“Cẩn thận hơn,” anh nói, giọng trầm thấp nhưng không gay gắt như hôm đầu.

Cô liếc mắt nhìn anh, cảm giác vừa ngượng vừa ấm áp: “Sao anh… quan tâm mình đến vậy? Mình… mình không thể ghét anh nữa rồi.”

Nhưng ngay lúc đó, một học viên khác vô tình chen vào đường đi, Hàn Dạ bị cô va chạm mạnh. Anh bước lùi lại, và trong khoảnh khắc đó, Lạc Diệp bị tín hiệu bật lại, suýt ngã vào tường.

“Anh…” cô hét lên. Nhưng Hàn Dạ không kịp phản ứng ngay. Một học viên khác – người họ ghép đôi – lao tới đỡ cô kịp thời.

Khi mọi thứ ổn định, Lạc Diệp nhìn Hàn Dạ, ánh mắt vừa lo lắng vừa giận: “Anh… sao lại không giữ mình?”

Anh chau mày, giọng lạnh: “Cô đủ trưởng thành để tự bảo vệ bản thân. Không cần tôi lo.”

Cô đỏ mặt, vừa bực vừa buồn cười: “Anh lúc nào cũng… lạnh lùng thế này… nhưng mình biết… nếu thật sự nguy hiểm, anh sẽ lại cứu mình…”

Thử thách kết thúc, hai người đứng bên nhau, mồ hôi nhễ nhại, nhưng ánh mắt lại bắt đầu thay đổi. Lạc Diệp nhận ra, mặc dù anh lạnh lùng, nhưng sâu thẳm bên trong là sự quan tâm và bảo vệ.

Buổi chiều, khi mọi học viên ra về, Lạc Diệp đi dọc hành lang, ánh nắng hoàng hôn chiếu lên mái tóc cô. Cô tự nhủ: “Ngày mai… mình sẽ luyện tập tốt hơn, không để anh thấy mình yếu đuối.”

Trong khi đó, Hàn Dạ đứng trên bậc thang cao, nhìn cô từ xa, ánh mắt thoáng khó hiểu: “Cô gái này… cứ mỗi lần gặp lại, lại khiến tôi bận tâm… và kỳ lạ thay, tôi không muốn rời xa cô.”

Hiểu lầm hôm nay – việc anh không kịp cứu cô trong khoảnh khắc nguy hiểm – đã tạo nên tension, nhưng đồng thời, chính sự căng thẳng này lại khiến cả hai dần thấu hiểu nhau. Một sợi dây vô hình đang nối hai con tim, kéo họ gần nhau hơn, dù cả hai chưa nhận ra.

Khi màn đêm buông xuống, Lạc Diệp nằm trên giường, nhớ lại từng chi tiết trong ngày, từ sự cứu giúp ban đầu đến ánh mắt nghiêm túc của anh. Cô không thể phủ nhận cảm giác vừa lo lắng vừa hạnh phúc: “Anh… sao khiến mình vừa sợ vừa muốn gần thế này…?”

Và Hàn Dạ, trong phòng riêng, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, thầm nghĩ: “Cô gái này… sẽ là đối thủ lẫn đồng đội đáng gờm… nhưng cũng là người tôi muốn bảo vệ, dù chính tôi chưa biết tại sao.”

Ngày hôm đó kết thúc, nhưng câu chuyện “ghét – tò mò – ngưỡng mộ” giữa hai con người vẫn chưa dừng lại. Những hiểu lầm, thử thách, và khoảnh khắc riêng tư sẽ tiếp tục kéo họ vào một mối quan hệ phức tạp nhưng đầy hấp dẫn, mở đầu cho hành trình tình cảm vừa ngược vừa sủng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×