Sáng hôm sau, Học viện Năng lực Đặc biệt tràn ngập ánh nắng dịu dàng, nhưng không khí trong khuôn viên lại căng thẳng đến lạ thường. Lạc Diệp đứng trước bảng thông báo thử thách mới, tay run run cầm balo. Hình như tất cả học viên đều háo hức, nhưng cô chỉ thấy tim mình đập nhanh, vừa hồi hộp vừa lo lắng.
Hôm nay, thử thách không chỉ là cá nhân hay phối hợp đơn giản, mà là “Thử thách phản xạ và hợp tác cao cấp” – một bài tập ép cặp đôi phải phối hợp hoàn hảo để vượt qua các tình huống bất ngờ và nguy hiểm.
Khi danh sách ghép cặp được công bố, tim Lạc Diệp lại một lần nữa nhảy lộn:
“Lạc Diệp – Hàn Dạ”
Cô thầm lẩm bẩm: “Sao số mình cứ ‘khổ’ thế này… lại là anh ấy…!”
Hàn Dạ đứng gần đó, ánh mắt lạnh lùng quét qua cô, giọng trầm thấp: “Chuẩn bị tinh thần chưa?”
“D-dạ… em sẵn sàng rồi ạ,” Lạc Diệp lí nhí, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Nhưng cô biết, thử thách lần này sẽ là một bước ngoặt quan trọng: không chỉ về năng lực, mà còn về cách họ phối hợp, hiểu nhau và… đối mặt cảm xúc lẫn nhau.
Trưởng nhóm hướng dẫn giải thích:
“Các cặp sẽ bước vào một khu vực mô phỏng nguy hiểm cao, với các tín hiệu ánh sáng và năng lượng biến đổi liên tục. Mỗi tín hiệu sai lệch sẽ phát nổ năng lượng nhẹ, đủ để làm đau rát và loại cặp đôi nếu phạm nhiều lỗi. Thời gian tối đa: 90 phút. Phối hợp ăn ý là chìa khóa.”
Lạc Diệp nuốt nước bọt. “Nổ năng lượng… đau rát… Hàn Dạ… sao mình lại ghép với anh ấy cơ chứ…”
Họ bước vào khu vực thử thách. Ngay khi bước chân vào, một chuỗi tín hiệu xanh đỏ vàng nhấp nháy liên tục, không theo quy luật nào. Lạc Diệp cố gắng tập trung, nhưng chỉ vài giây, tay cô run rẩy khiến một tín hiệu lệch hướng.
Hàn Dạ lập tức lao tới, đặt tay lên vai cô, truyền năng lượng ổn định: “Cẩn thận! Một sai lầm nữa là thất bại!”
Cô giật mình, đỏ mặt, tim đập rộn ràng: “Anh… sao lúc nào cũng sát bên mình thế này… và vẫn khiến mình cảm thấy an toàn…?”
Nhưng không có thời gian để suy nghĩ thêm, một tín hiệu đỏ bất ngờ bật lên ngay phía trước, phát ra năng lượng mạnh, đẩy Lạc Diệp về phía bức tường. Cô hét lên, không kịp né.
Hàn Dạ lao tới, tay anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi nguy hiểm. Họ va chạm gần, tim cô đập thình thịch, mặt nóng ran: “Sao lúc nào cũng… cứu mình đúng lúc… làm tim mình muốn nhảy ra ngoài…”
“Cô ổn không?” Anh hỏi, giọng lạnh lùng nhưng ẩn chút lo lắng.
“D-dạ… em ổn…” Cô lí nhí, vẫn run rẩy.
Sau khoảnh khắc nguy hiểm, họ tiếp tục di chuyển qua các tín hiệu. Lạc Diệp dần quen nhịp với Hàn Dạ, năng lượng hai người hòa vào nhau một cách tự nhiên. Khi cô mắc lỗi, anh không còn tỏ ra gay gắt như trước, mà chỉ nhấn mạnh nhẹ nhàng, truyền năng lượng ổn định để cô sửa sai.
Một tín hiệu màu xanh chói lòa xuất hiện phía trước, đòi hỏi phản xạ cực nhanh. Lạc Diệp mệt mỏi, chân tay uể oải, nhưng Hàn Dạ chỉ nhíu mày, bước nhanh tới: “Bám theo tôi, đừng bỏ lỡ nhịp.”
Cô nắm tay anh, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Hai người phối hợp nhịp nhàng, vượt qua tín hiệu. Cảm giác hoàn hảo ấy khiến Lạc Diệp không khỏi đỏ mặt: “Anh… sao lại phối hợp tuyệt vời thế này… tim mình đập nhanh quá…”
Nhưng cao trào chưa dừng lại. Một tín hiệu bất ngờ xuất hiện từ trần nhà, phát ra năng lượng mạnh, đẩy Lạc Diệp suýt ngã. Hàn Dạ lao tới, ôm lấy cô, kéo sát vào người, tay anh vẫn truyền năng lượng ổn định. Cô giật mình, tim đập rộn ràng, mặt nóng bừng: “Sao… anh luôn cứu mình… làm tim mình loạn nhịp như thế này?”
Họ tiếp tục di chuyển qua những tín hiệu cuối cùng, phối hợp nhịp nhàng như một cặp đôi ăn ý. Khi mở tín hiệu cuối cùng, một tia sáng trắng rực rỡ xuất hiện, dẫn lối ra.
Họ bước ra, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại. Lạc Diệp nhìn Hàn Dạ, ánh mắt vừa biết ơn vừa bối rối: “Anh… cảm ơn anh đã cứu em…”
Anh nhíu mày, ánh mắt sắc nhưng thoáng nụ cười nhẹ: “Cô… không tệ.”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh. Lời khen ngắn ngủi này khiến cô cảm thấy hạnh phúc khó tả.
Buổi chiều, khi mọi học viên rời sân tập, Lạc Diệp đi dọc hành lang, ánh nắng hoàng hôn chiếu lên mái tóc cô, tim vẫn rộn ràng. Cô tự nhủ: “Ngày mai… mình sẽ luyện tập tốt hơn, không để anh thấy mình yếu đuối… và… cũng không để tim mình lạc vào anh nữa!”
Trong khi đó, Hàn Dạ đứng trên bậc thang cao, ánh mắt nhìn cô từ xa, thầm nghĩ: “Cô gái này… cứ mỗi lần gặp lại, lại khiến tôi bận tâm… và kỳ lạ thay, tôi không muốn rời xa cô.”
Hiểu lầm hôm nay – việc anh không cứu cô kịp một tín hiệu nhỏ – đã tạo ra tension, nhưng đồng thời, chính sự căng thẳng này lại khiến cả hai dần thấu hiểu nhau. Một sợi dây vô hình nối hai trái tim, kéo họ gần nhau hơn, dù cả hai chưa nhận ra.
Khi màn đêm buông xuống, Lạc Diệp nằm trên giường, nhớ lại từng chi tiết trong ngày, từ khoảnh khắc va chạm, cứu nhau đến ánh mắt nghiêm túc của anh. Cô không thể phủ nhận cảm giác vừa lo lắng vừa hạnh phúc: “Anh… sao khiến mình vừa sợ vừa muốn gần thế này…?”
Và Hàn Dạ, trong phòng riêng, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, thầm nghĩ: “Cô gái này… sẽ là đối thủ lẫn đồng đội đáng gờm… nhưng cũng là người tôi muốn bảo vệ, dù chính tôi chưa biết tại sao.”
Ngày hôm đó kết thúc, nhưng mối quan hệ “ghét – tò mò – ngưỡng mộ – dần yêu” giữa hai người vẫn tiếp tục phát triển. Những hiểu lầm, thử thách và khoảnh khắc riêng tư sẽ kéo họ vào một hành trình tình cảm đầy hấp dẫn, mở đầu cho những ngày tháng ngược – sủng tiếp theo.