ghét đến yêu

Chương 6: Phối hợp ép buộc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Học viện Năng lực Đặc biệt chìm trong sương mù mờ ảo, khiến khuôn viên mang một vẻ huyền bí và hơi lạnh lùng. Lạc Diệp bước ra sân tập, tay ôm chặt balo, lòng vẫn còn bồn chồn sau thử thách ngày hôm qua. Cô biết rằng hôm nay sẽ không dễ dàng, bởi bài tập hôm nay đòi hỏi sự phối hợp tuyệt đối – sai một li là thất bại, và mỗi thử thách đều nguy hiểm hơn trước.

Khi Lạc Diệp đến nơi tập trung, Hàn Dạ đã đứng đó, dáng người sừng sững, ánh mắt lạnh như băng, quét qua cô với vẻ nghiêm nghị:

“Cậu chuẩn bị chưa?”

“D-dạ… em… sẵn sàng rồi,” Lạc Diệp trả lời, tim đập mạnh. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vừa nhìn anh, lại cảm thấy nhịp tim tăng tốc.

Trưởng nhóm bước ra, giọng trầm:

“Hôm nay các em sẽ tham gia Thử thách Mê cung phản xạ cao cấp. Các cặp sẽ bước vào mê cung ba tầng, mỗi tầng sẽ tăng dần độ khó và nguy hiểm. Thời gian tối đa: 90 phút. Các cặp phối hợp ăn ý sẽ có cơ hội vượt qua, nếu sai nhiều lần, sẽ bị loại. Phối hợp là yếu tố sống còn.”

Lạc Diệp hít một hơi sâu. “Sao hôm nay khó thế này… lại phải phối hợp với Hàn Dạ…?!”

Khi danh sách ghép cặp được công bố: “Lạc Diệp – Hàn Dạ”, tim cô lại một lần nữa đập nhanh, vừa lo lắng vừa hồi hộp. Hàn Dạ đứng cạnh, ánh mắt sắc bén, giọng trầm thấp:

“Chúng ta không có quyền mắc sai lầm. Phải phối hợp hoàn hảo.”

Cô gật đầu, dù lòng vẫn run rẩy.

Mê cung ba tầng mở ra, ánh sáng lập lòe, phản chiếu lên các bức tường, trần nhà và sàn, tạo ra những tín hiệu phức tạp. Tầng đầu tiên, Lạc Diệp và Hàn Dạ phối hợp nhịp nhàng, vượt qua các tín hiệu nhanh chóng. Năng lượng của họ hòa vào nhau, tạo ra nhịp điệu ổn định.

“Cẩn thận! Một tín hiệu sai, chúng ta sẽ phải bắt đầu lại,” Hàn Dạ ra lệnh, giọng lạnh lùng nhưng rõ ràng.

Lạc Diệp gật đầu, tay bám vào tay anh khi họ đồng thời điều chỉnh năng lượng cho một tín hiệu xanh nhấp nháy. Khoảnh khắc đó, tim cô đập mạnh đến mức gần như muốn nhảy ra ngoài: “Sao anh luôn đứng sát bên… và làm tim mình loạn nhịp…”

Tầng thứ hai bắt đầu, tín hiệu xuất hiện phức tạp hơn. Một tín hiệu đỏ bùng lên bất ngờ, đẩy Lạc Diệp về phía tường. Hàn Dạ lao tới, đỡ cô kịp thời, tay chạm vào eo cô để giữ thăng bằng.

Cô đỏ mặt, tim đập rộn ràng: “Anh… sao lúc nào cũng cứu mình đúng lúc…?”

Họ tiếp tục phối hợp qua tầng thứ hai, Lạc Diệp dần quen nhịp với Hàn Dạ, năng lượng hòa vào nhau một cách tự nhiên. Khi cô mắc lỗi, anh không còn gay gắt, chỉ nhấn mạnh nhẹ nhàng và truyền năng lượng ổn định để cô sửa sai.

Nhưng tầng thứ ba – cao trào của thử thách – mới thực sự khiến họ khó nhằn. Tín hiệu xuất hiện liên tục, ánh sáng chớp loé từ trần xuống sàn, đòi hỏi phản xạ và phối hợp tức thời.

Một tín hiệu bất ngờ xuất hiện phía trước, Lạc Diệp mệt mỏi, tay run, suýt mắc lỗi. Hàn Dạ lập tức vươn tay, kéo cô vào gần người, truyền năng lượng ổn định. Cô giật mình, tim đập mạnh, mặt nóng bừng: “Sao… anh lại sát bên mình thế này… làm tim mình rối tung…”

Khoảnh khắc đó, giữa mê cung ánh sáng, Lạc Diệp nhận ra một điều kỳ lạ: mặc dù ban đầu cô ghét anh, cảm giác sợ hãi xen lẫn ngưỡng mộ, nhưng bây giờ… cô cảm thấy tin tưởng và an toàn một cách lạ thường.

Một tín hiệu màu vàng chớp sáng từ sàn, đẩy cô suýt ngã. Hàn Dạ lập tức ôm lấy cô, tay truyền năng lượng ổn định. Cô giật mình, tim đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng.

“Hợp tác chặt hơn nữa! Không được rời tay nhau!” Anh ra lệnh, giọng nghiêm túc nhưng trầm ấm.

Cô gật đầu, tim đập rộn ràng. Họ phối hợp nhịp nhàng, vượt qua tín hiệu cuối cùng. Khi mở tín hiệu cuối cùng, một tia sáng trắng rực rỡ xuất hiện, dẫn lối ra cửa mê cung.

Hai người bước ra, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt đan nhau. Lạc Diệp nhìn Hàn Dạ, ánh mắt vừa biết ơn vừa bối rối:

“Anh… cảm ơn anh đã cứu em…”

Anh nhíu mày, ánh mắt sắc nhưng thoáng nụ cười nhẹ: “Cô… không tệ.”

Cô đỏ mặt, tim đập mạnh. Lời khen ngắn ngủi này khiến cô cảm thấy hạnh phúc khó tả.

Buổi chiều, khi mọi học viên ra về, Lạc Diệp đi dọc hành lang, ánh nắng hoàng hôn chiếu lên mái tóc cô, tim vẫn rộn ràng. Cô tự nhủ: “Ngày mai… mình sẽ luyện tập tốt hơn, không để anh thấy mình yếu đuối… và… cũng không để tim mình lạc vào anh nữa!”

Trong khi đó, Hàn Dạ đứng trên bậc thang cao, ánh mắt nhìn cô từ xa, thầm nghĩ: “Cô gái này… cứ mỗi lần gặp lại, lại khiến tôi bận tâm… và kỳ lạ thay, tôi không muốn rời xa cô.”

Ngày hôm đó kết thúc, nhưng mối quan hệ “ghét – tò mò – ngưỡng mộ – dần yêu” giữa hai người vẫn tiếp tục phát triển. Những thử thách ép buộc, va chạm tình cảm và khoảnh khắc riêng tư sẽ kéo họ vào một hành trình tình cảm đầy hấp dẫn, mở đầu cho những ngày tháng ngược – sủng tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×