ghét nhau nhưng không thể rời xa

Chương 3: Ngày thử thách đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Nhã Thanh bước vào công ty với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Hình ảnh Trình Dịch Vân xuất hiện trong đầu cô ngay lập tức khiến tim cô đập nhanh hơn. Cô tự nhủ, hôm nay nhất định phải giữ bình tĩnh, tập trung vào dự án.

Ngay khi cô đi vào phòng họp, Trình Dịch Vân đã đứng đó, chỉnh lại áo vest gọn gàng, ánh mắt sắc bén như mọi khi. Anh nhìn cô, rồi nhẹ nhếch môi. “Chào buổi sáng, Nhã Thanh.” Giọng anh trầm ấm, nhưng vẫn mang chút tinh nghịch khiến cô vừa khó chịu vừa không thể rời mắt.

“Chào buổi sáng,” cô đáp, cố nở nụ cười bình thường, nhưng trong lòng vẫn hồi hộp.

Hôm nay, cả hai được giao một phần việc quan trọng hơn so với hôm qua: chuẩn bị bản kế hoạch chi tiết cho dự án trình ban giám đốc, một nhiệm vụ cần sự phối hợp hoàn hảo. Nhã Thanh ngồi xuống, mở laptop, trong khi Trình Dịch Vân đặt một tệp lớn trước mặt cô.

“Đây là dữ liệu tôi thu thập được. Cô kiểm tra lại, xem có thiếu gì không,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng có phần… ra lệnh, khiến cô lập tức đỏ mặt.

“Anh cứ yên tâm, tôi sẽ rà soát,” cô đáp, giọng đầy quyết tâm.

Ngay khi họ bắt đầu làm việc, bầu không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng. Mỗi lần cô đề xuất ý tưởng, anh đều phản biện sắc bén. Mỗi lần anh đưa ra phương án, cô lại tìm cách cải tiến. Hai người như hai luồng điện ngược, căng nhưng đầy sức hút.

Đột nhiên, một sự cố nhỏ xảy ra: Nhã Thanh vô tình xóa nhầm một phần dữ liệu quan trọng khi đang chỉnh sửa. Cô giật mình, tay bấm liên tục cố gắng phục hồi. Trình Dịch Vân quay qua, ánh mắt vừa sắc bén vừa… thoáng chút bối rối.

“Cô lại làm mất dữ liệu à?” anh hỏi, giọng trầm nhưng không hẳn trách móc.

“Không… tôi sẽ khôi phục ngay,” cô đáp vội, tay run run vì lo lắng.

Cuối cùng, sau vài phút căng thẳng, dữ liệu được khôi phục. Nhã Thanh thở phào, nhưng nhìn sang Trình Dịch Vân, cô không giấu nổi nụ cười: “Hình như anh cũng hơi… lo lắng?”

Anh nhếch môi, không nói gì thêm, chỉ tập trung vào màn hình. Nhưng trong ánh mắt anh, cô nhìn thấy một chút gì đó lạ lùng – một tia quan tâm kín đáo, khiến cô tim đập nhanh hơn.

Buổi trưa, cả hai cùng nhau ăn nhẹ trong phòng họp. Nhã Thanh lén nhìn anh, thấy anh đang cẩn thận gọt trái cây, rồi nhẹ nhàng bày lên đĩa cho mình. Cô đỏ mặt, thầm nghĩ: “Anh này… không hề như vẻ ngoài lạnh lùng mà tôi tưởng.”

Trong khi ăn, cô thử trêu anh: “Anh thật ra cũng biết chăm sóc người khác à?”

Anh liếc cô, ánh mắt sắc bén nhưng lại ấm áp: “Chỉ khi người đó… xứng đáng.”

Nhã Thanh gần như nghẹn lời. Câu nói vừa lạnh lùng, vừa ngọt ngào khiến cô bối rối. Cô nhanh chóng cúi đầu, giả vờ ăn thêm miếng trái cây để không bị lộ cảm xúc.

Buổi chiều, khi dự án bước vào giai đoạn thử nghiệm mô hình, một vấn đề bất ngờ xuất hiện: số liệu dự đoán sai lệch. Nhã Thanh và Trình Dịch Vân phải phối hợp để tìm ra nguyên nhân.

“Cô nghĩ vấn đề nằm ở đâu?” anh hỏi, giọng điềm tĩnh.

“Có thể là do dữ liệu đầu vào chưa chuẩn. Tôi sẽ kiểm tra lại,” cô đáp, cố gắng không để lộ sự lo lắng.

Cả hai cùng nhau rà soát từng con số, từng thông số. Mỗi khi Nhã Thanh đưa ra cách giải quyết, Trình Dịch Vân lại gật đầu hoặc đưa ra phương án tối ưu hơn. Họ phối hợp nhịp nhàng đến mức, đồng nghiệp nhìn vào phải thốt lên: “Hai người này đúng là đôi hoàn hảo, dù lúc đầu cứ tưởng sẽ cãi nhau suốt.”

Nhưng sự phối hợp nhịp nhàng này cũng không tránh khỏi những khoảnh khắc trêu chọc nhau. Khi Nhã Thanh vô tình đẩy nhầm tệp dữ liệu sang màn hình của anh, Trình Dịch Vân nhếch môi, giọng điệu đầy châm chọc: “Cô lại muốn thử thách tôi à?”

Cô đỏ mặt, đáp ngay: “Anh mà làm không được thì cũng đừng trách tôi!”

Anh cười khẽ, ánh mắt sắc bén nhưng ấm áp khiến cô tim đập nhanh. Lúc này, Nhã Thanh nhận ra rằng, mặc dù đối đầu, họ lại bổ trợ cho nhau một cách hoàn hảo.

Ngày dần trôi, dự án bước vào giai đoạn hoàn thiện. Nhã Thanh và Trình Dịch Vân phải chuẩn bị báo cáo cuối cùng để trình ban giám đốc. Mỗi bước đi, mỗi ý tưởng đều được trao đổi, đôi khi cãi nhau nhẹ nhưng luôn giữ sự tôn trọng lẫn nhau.

Khi mọi thứ gần như hoàn tất, Trình Dịch Vân bất ngờ đưa ra một lời nhận xét khiến cô không khỏi bối rối: “Cô làm tốt hơn tôi tưởng.”

Nhã Thanh đỏ mặt, nhưng đáp lại ngay: “Anh cũng không tệ.”

Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa. Một cảm giác vừa căng thẳng vừa ngọt ngào tràn ngập không gian, khiến cả hai đều lặng đi một giây.

Khi rời văn phòng, Nhã Thanh nhận được email từ anh:

“Hôm nay chúng ta phối hợp khá tốt. Nhưng đừng quên, lần sau tôi sẽ không nhường cô đâu. – Trình Dịch Vân”

Cô cười khẩy, vừa bực vừa thấy tim đập nhanh. Kẻ thù hôm qua giờ đã trở thành cộng sự bất đắc dĩ, nhưng rõ ràng, điều này sẽ mở ra rất nhiều điều thú vị trong những ngày sắp tới.

Ánh hoàng hôn chiếu rực rỡ trên tòa nhà cao tầng, nhuộm vàng cả hành lang dài. Nhã Thanh bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu, thầm nhủ: “Ngày mai chắc chắn sẽ còn thử thách hơn, nhưng cũng… đáng mong đợi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×