Sáng hôm sau, Lâm Nhã Thanh bước vào văn phòng với tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp. Dự án hôm nay sẽ có một bước quan trọng: báo cáo tiến độ với giám đốc, và cô biết rằng mọi thứ phải hoàn hảo. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vừa bước vào phòng họp, cô đã thấy Trình Dịch Vân đang đứng đó, chỉnh lại vest gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh vẫn như mọi khi.
“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng trầm, nhưng vẫn mang chút tinh nghịch khiến cô khó chịu mà lại không thể rời mắt.
“Chào buổi sáng,” cô đáp, cố nở nụ cười, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn.
Hôm nay, họ phải phối hợp chuẩn bị bản báo cáo chi tiết cho giám đốc, trong khi nhóm dự án cũng có mặt để trình bày một số dữ liệu. Nhã Thanh và Trình Dịch Vân phải đi từng bước, rà soát kỹ lưỡng để tránh sai sót.
Khi bắt đầu, Nhã Thanh phát hiện một số con số trong báo cáo bị trùng lặp. Cô nhíu mày, thầm nghĩ: “Lại phải chỉnh sửa thêm… sao cứ liên tục xảy ra sự cố này?”
“Cô thấy gì chưa ổn?” Trình Dịch Vân hỏi, đứng cạnh cô.
“Dữ liệu có chỗ bị trùng lặp, tôi cần rà soát lại,” cô đáp, giọng đầy quyết tâm.
Anh nhíu mày, ánh mắt tập trung, rồi đưa ra một vài phương án nhanh chóng. Tuy nhiên, khi cô thực hiện theo gợi ý của anh, dữ liệu lại xảy ra lỗi nhỏ khiến cả nhóm phải dừng lại để chỉnh sửa.
“Anh nói vậy là ý gì?” cô hỏi, hơi cáu. “Cứ như thể tôi không làm được.”
“Không phải vậy,” anh đáp, giọng điềm tĩnh, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự khó chịu nhẹ. “Chỉ là cần cân nhắc kỹ lưỡng.”
Cảm giác bực bội xen lẫn lo lắng khiến Nhã Thanh muốn trút ra, nhưng cô nhịn. Cô biết nếu cãi nhau lúc này, cả dự án sẽ bị ảnh hưởng.
Buổi trưa, khi mọi người đi ăn, Nhã Thanh và Trình Dịch Vân vô tình đi cùng nhau. Cả hai yên lặng một lúc, không ai nói trước, chỉ bước bên nhau.
Cô thử phá không khí: “Anh hôm nay có vẻ nghiêm túc hơn mọi khi.”
Anh liếc cô, ánh mắt sắc nhưng lại dịu đi một chút: “Cô tưởng tôi nghiêm túc sao? Tôi chỉ tập trung vào dự án thôi.”
Cô cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi rung động. Lúc này, cô mới nhận ra một điều: dù anh lạnh lùng, nhưng cách anh quan tâm đến dự án, đến cô, lại khiến cô không thể phủ nhận một cảm giác ấm áp.
Ăn xong, khi trở lại văn phòng, Nhã Thanh phát hiện bản dữ liệu quan trọng bị thiếu một số thông tin. Cô hốt hoảng tìm kiếm, trong khi Trình Dịch Vân đứng nhìn, đôi mắt vừa sắc vừa lo lắng.
“Cô làm mất dữ liệu à?” anh hỏi, giọng trầm.
“Không… không phải tôi!” cô đáp vội, trong lòng vừa lo vừa bực.
Anh nhíu mày, nhưng vẫn giúp cô rà soát lại. Sau vài phút căng thẳng, họ phát hiện ra nguyên nhân: một lỗi do nhân viên phụ trách nhập liệu, không phải do cô. Nhã Thanh thở phào, vừa thấy nhẹ nhõm vừa… hơi bối rối vì anh đứng bên cạnh, quan sát cô một cách kỹ lưỡng.
Buổi chiều, dự án tiếp tục. Khi họ phối hợp để tạo slide thuyết trình, một sự cố nhỏ lại xảy ra: Nhã Thanh vô tình gửi nhầm một slide chưa chỉnh sửa lên màn hình chính. Trình Dịch Vân quay sang nhìn cô, ánh mắt vừa sắc bén vừa thoáng chút bối rối.
“Cô… thật sự muốn tôi nhảy vào cứu tình huống à?” anh hỏi, giọng trầm, nhưng có chút tinh nghịch.
Cô đỏ mặt, đáp: “Anh mà không giúp, tôi sẽ chết mất!”
Anh cười khẽ, ánh mắt ấm áp khiến cô bất ngờ. Cô không hiểu sao, nhưng tim cô lại đập nhanh hơn bình thường. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng, dù thường xuyên đối đầu, họ vẫn có thể phối hợp nhịp nhàng đến mức… khó tin.
Trong lúc chỉnh sửa slide, cả hai cùng cúi sát lại màn hình. Không gian hẹp khiến ánh mắt họ chạm nhau nhiều lần, tạo ra những khoảnh khắc vừa căng thẳng vừa… ngọt ngào. Nhã Thanh cảm thấy tim mình loạn nhịp, cố tập trung vào công việc, nhưng khó lòng tránh khỏi cảm giác rung động.
Khi dự án gần hoàn tất, Trình Dịch Vân bất ngờ quay sang nói: “Cô làm tốt.”
“Anh cũng không tệ,” cô đáp, giọng hơi ngượng.
Ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát, bầu không khí căng nhưng lại đầy rung động. Cả hai đều cảm nhận được một điều: mối quan hệ giữa họ đang thay đổi, từ đối đầu căng thẳng sang một điều gì đó gần gũi, khó định nghĩa.
Cuối ngày, khi Nhã Thanh chuẩn bị rời văn phòng, cô nhận được email từ Trình Dịch Vân:
“Ngày hôm nay, cô đã chứng minh rằng chúng ta có thể phối hợp tốt. Nhưng đừng quên, lần sau tôi sẽ không nhường cô đâu. – Trình Dịch Vân”
Cô bật cười, vừa thấy bực vừa thấy… tim đập nhanh. Kẻ thù hôm qua giờ đã trở thành cộng sự, và rõ ràng, mỗi ngày bên anh đều đem lại những cảm xúc vừa căng thẳng vừa ngọt ngào.
Ánh đèn hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, nhuộm vàng cả phòng họp. Nhã Thanh hít một hơi sâu, thầm nhủ: “Ngày mai chắc chắn sẽ còn thử thách hơn… nhưng cũng đáng mong đợi.”