ghét nhau nhưng không thể rời xa

Chương 5: Hiểu lầm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Nhã Thanh bước vào công ty với tâm trạng lẫn lộn: vừa hứng khởi vì dự án gần hoàn tất, vừa lo lắng trước buổi họp quan trọng với giám đốc. Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng vừa nhìn thấy Trình Dịch Vân bước vào văn phòng, tim cô lại đập nhanh hơn.

Anh vẫn như mọi khi, chỉnh vest gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại mang một vẻ gì đó gần gũi khiến cô khó chịu mà cũng khó rời mắt.

“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng vẫn tinh nghịch, như muốn trêu cô.

“Chào buổi sáng,” cô đáp, cố nở nụ cười, nhưng trong lòng lại bồn chồn.

Hôm nay, nhiệm vụ của họ là trình bày bản báo cáo tiến độ trước giám đốc, trong khi nhóm dự án cũng có mặt để góp ý. Mọi thứ phải hoàn hảo, không thể để xảy ra sai sót. Nhã Thanh nhanh chóng mở laptop, kiểm tra lại slide và dữ liệu, trong khi Trình Dịch Vân đứng cạnh, quan sát mọi chi tiết.

Đột nhiên, Nhã Thanh phát hiện một vài slide bị thay đổi nội dung so với bản thảo cuối cùng mà cô đã duyệt. Cô hơi hoảng: “Anh… anh đã chỉnh gì ở đây?”

Trình Dịch Vân nhíu mày, ánh mắt sắc bén: “Tôi chỉ chỉnh vài chi tiết để hợp lý hơn. Chẳng phải cô cũng muốn hoàn hảo sao?”

“Hoàn hảo không có nghĩa là tự ý thay đổi công việc của người khác!” cô đáp, giọng hơi căng, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu.

Anh chỉ nhếch môi, giọng điềm tĩnh: “Nếu cô cho rằng tôi làm sai, thì… chứng minh đi.”

Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng cố gắng kiềm chế. Buổi sáng ấy, bầu không khí căng thẳng đến mức đồng nghiệp xung quanh cũng cảm nhận được.

Khi buổi họp bắt đầu, Nhã Thanh vẫn chưa hết bực. Trình Dịch Vân đứng cạnh, nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ ánh mắt sắc bén, theo dõi mọi chi tiết. Mỗi lần cô trình bày ý tưởng, anh đều lắng nghe, rồi thỉnh thoảng gật nhẹ, hoặc thêm một bình luận khiến cô vừa bực vừa thấy thích thú.

Trong lúc thuyết trình, giám đốc bất ngờ đưa ra một câu hỏi khó, liên quan đến dữ liệu mà Nhã Thanh vẫn chưa kịp rà soát kỹ. Cô lập tức bối rối, lúng túng nhìn sang Trình Dịch Vân.

Anh nhanh chóng hỗ trợ cô, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng: “Câu trả lời nằm ở slide số tám. Chúng tôi đã điều chỉnh dựa trên dữ liệu mới nhất.”

Cô thở phào, lòng nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau buổi họp, khi trở về phòng, Nhã Thanh nhận được tin nhắn từ một đồng nghiệp:

“Nhã Thanh, nghe nói Trình Dịch Vân tự ý chỉnh sửa báo cáo mà không thông báo. Giám đốc có vẻ không hài lòng.”

Cô giật mình, tim đập nhanh. Hiểu lầm bắt đầu xuất hiện. Cô lập tức quay sang hỏi anh: “Anh… sao không nói tôi biết? Giám đốc tưởng tôi không kiểm soát được dữ liệu!”

Anh nhìn cô, ánh mắt hơi bất ngờ, nhưng giọng điềm tĩnh: “Tôi nghĩ cô sẽ đồng ý nếu thấy chỉnh sửa là hợp lý.”

“Nhưng anh không hỏi tôi!” cô giận dỗi, vừa giận vừa thấy tim loạn nhịp.

Anh nhíu mày, nhưng rồi hơi mỉm cười: “Vậy từ giờ chúng ta phải thống nhất mọi thứ trước khi chỉnh sửa. Tôi xin lỗi nếu làm cô bực.”

Cô đỏ mặt, hơi lúng túng nhưng vẫn nhíu mày: “Được. Lần sau đừng làm tôi bất ngờ nữa.”

Buổi chiều, để khắc phục hiểu lầm, cả hai phải cùng nhau rà soát lại toàn bộ báo cáo. Quá trình làm việc căng thẳng nhưng cũng tạo ra những khoảnh khắc hài hước:

Nhã Thanh vô tình đánh rơi bút, Trình Dịch Vân nhặt giúp, ánh mắt chạm nhau khiến cô đỏ mặt.

Khi chỉnh slide cùng nhau, cả hai phải ngồi sát cạnh nhau, không gian chật hẹp tạo ra những ánh nhìn đầy ý tứ.

Một vài lần cô nói sai số liệu, anh nhẹ nhàng chỉnh sửa, giọng trầm nhưng ấm: “Cô chú ý chút.”

Những khoảnh khắc ấy khiến trái tim cô rung động, nhưng cô không dám thừa nhận. Ngược lại, anh cũng có những cử chỉ quan tâm tinh tế mà chỉ Nhã Thanh mới nhận ra.

Cuối buổi chiều, khi dự án gần như hoàn tất, cả hai đứng lại nhìn nhau, bầu không khí vừa căng thẳng vừa ngọt ngào.

“Ngày hôm nay… hơi khó khăn nhỉ?” Nhã Thanh nói, giọng khẽ cười.

“Khó nhưng… thú vị,” anh đáp, ánh mắt dịu dàng hơn mọi khi.

Cô đỏ mặt, nhưng không nói gì thêm, chỉ cúi xuống sắp xếp hồ sơ. Trong lòng, cô nhận ra rằng, mặc dù hiểu lầm đã xảy ra, tình cảm giữa họ đang dần hình thành một cách lặng lẽ nhưng mạnh mẽ.

Khi rời văn phòng, Nhã Thanh nhận được email từ Trình Dịch Vân:

“Hôm nay chúng ta đã xử lý hiểu lầm khá tốt. Nhưng lần sau, nếu còn bất đồng, đừng giấu nhau. Tôi muốn cô tin tôi.”

Cô cười, vừa thấy bực vừa thấy tim đập nhanh. Hiểu lầm đầu tiên đã xuất hiện, nhưng cũng chính là bước ngoặt giúp họ nhận ra rằng: hợp tác và tin tưởng là điều quan trọng nhất, và cảm xúc giữa họ đang dần rõ ràng hơn.

Ánh đèn hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, nhuộm vàng cả hành lang dài. Nhã Thanh bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu, thầm nhủ: “Ngày mai chắc chắn sẽ còn thử thách hơn, nhưng… đáng mong đợi hơn bao giờ hết.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×