gia đình của tôi là một bộ phim hài

Chương 2: Mẹ Tôi Thi Gameshow


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại vang lên từ phòng khách, réo rắt như một bài nhạc khởi động cho cơn hỗn loạn mới của gia đình họ Lâm. Bà Hương chạy từ trong bếp ra, tay vẫn cầm muôi, tóc búi lệch sang một bên, áo tạp dề dính bột mì, vừa bắt máy vừa thở hổn hển. “Alo, tôi nghe đây ạ… Vâng, tôi là Hương… Trời ơi, thiệt hả chị? Tôi được vô vòng ghi hình rồi á?”

Tiếng hét vui sướng của bà vang lên khắp nhà, khiến cả nhà đang mơ màng cũng phải tỉnh dậy. Lâm Minh bật dậy khỏi giường, đầu tóc rối tung, mắt mở không nổi. “Gì mà ồn vậy trời…” Cô bước ra khỏi phòng, vừa ngáp vừa đi về phía bếp thì thấy mẹ đang nhảy tưng tưng như một đứa trẻ.

“Con ơi, mẹ được vô vòng ghi hình chương trình Bếp Nhà Đại Chiến! Mẹ được lên tivi đó!”

Lâm Minh dụi mắt, mất vài giây để xử lý thông tin. “Mẹ nói gì cơ… mẹ sắp thành người nổi tiếng à?”

“Ừ! Mẹ được chọn làm thí sinh chính thức rồi. Tuần sau ghi hình ở thành phố Hồ Chí Minh.”

“Thế mẹ có phải nấu món gì đặc biệt không?”

“Món tự chọn. Mẹ đang tính làm canh chua cá lóc, món tủ của mẹ.”

Từ trong phòng, ông Lâm lò dò bước ra, áo ngủ vẫn còn nhàu nát, tóc dựng đứng, cốc cà phê trên tay. “Cái gì mà thi nấu ăn? Mình đăng ký hồi nào thế?”

“Anh quên rồi à? Lần trước chương trình đến trường anh phát tờ rơi, em lấy một cái đăng ký thử cho vui thôi, ai ngờ được gọi thật.”

Ông Lâm ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm cà phê, rồi nhăn mặt. “Anh nghĩ nên cân nhắc kỹ. Gameshow bây giờ toàn kịch bản. Lỡ người ta bắt em diễn kiểu nấu mà cháy bếp thì sao?”

“Anh yên tâm. Mẹ con em biết ứng biến mà.” Lâm Minh vừa nói vừa múc bát cháo, cười khẽ. “Với lại, mẹ mà lên truyền hình là cả xóm mình nở mày nở mặt luôn.”

Cậu em trai Lâm Khang chạy vào, vừa cầm điện thoại vừa quay video. “Con đang livestream nha! Mẹ là thí sinh chính thức của Bếp Nhà Đại Chiến! Anh chị em hàng xóm nhớ chia sẻ nhé!”

“Trời đất, con tắt đi, mẹ chưa chải tóc kìa!”

“Không sao, khán giả thích sự mộc mạc chân thật!”

“Mộc mạc cái đầu con! Mẹ mà lên tivi trong bộ dạng này là người ta tưởng chương trình tài trợ bởi hãng bột mì đó!”

Cả nhà cười ầm lên. Buổi sáng hôm đó, thay vì tiếng chuông báo thức, nhà họ Lâm thức dậy bằng tiếng cười và sự phấn khích của bà Hương.

Cả ngày hôm ấy, bà Hương bận rộn chuẩn bị. Bà tra công thức, thử lại các món ăn, thậm chí ghi chép cẩn thận từng bước. Lâm Minh ngồi bên laptop vừa viết truyện vừa nhìn mẹ xoay vòng trong bếp. “Mẹ, mẹ định làm bao nhiêu món vậy?”

“Một món chính, hai món phụ, một món tráng miệng. Phải chuẩn bị hết để phòng tình huống người ta hỏi thêm.”

“Mẹ định nấu hết đống cá kia luôn hả?”

“Ừ. Mẹ phải thử từng con để chọn con ngon nhất. Mẹ nấu không chỉ bằng tay nghề mà bằng cả trái tim.”

Ông Lâm ngồi đọc báo, lẩm bẩm: “Bằng trái tim nhưng đừng dùng cả căn bếp, kẻo gas tháng này tăng gấp đôi.”

Lâm Minh bật cười, nhìn cha mẹ cãi nhau mà thấy dễ thương lạ lùng. Cô mở laptop, gõ thêm vài dòng vào bản thảo: Mẹ tôi là người phụ nữ có thể biến căn bếp nhỏ thành sân khấu, và biến bữa ăn thường ngày thành một buổi trình diễn.

Buổi tối, cả nhà ngồi xem lại tập cũ của chương trình. Mỗi lần người dẫn chương trình xuất hiện, bà Hương lại reo lên: “Chị đó đó, người ta phỏng vấn vui lắm. Lỡ gặp ngoài đời chắc mẹ run quá.”

“Con thấy mẹ nên tập trả lời trước đi,” Lâm Minh gợi ý. “Lỡ người ta hỏi mẹ ‘bí quyết thành công là gì’, mẹ đừng trả lời ‘do ăn nhiều hành’ nha.”

“Con đừng đùa, mẹ nghiêm túc lắm.”

Ông Lâm góp lời: “Em nhớ câu anh dạy, lúc nào cũng mỉm cười, nhìn thẳng ống kính, nói rõ ràng. Quan trọng nhất là đừng để bị run.”

“Mà anh nói thì hay, chứ lần trước họp phụ huynh, người ta hỏi ý kiến phụ huynh, anh còn run cầm cập cầm tờ giấy mà.”

“Ờ… đó là hồi anh chưa về hưu. Giờ anh là người đàn ông tự do, bình tĩnh hơn rồi.”

“Bình tĩnh tới mức pha cà phê khét hả?”

“Đó là phong cách!”

Tiếng cười lại vang khắp phòng khách. Căn nhà nhỏ ấy chẳng bao giờ yên tĩnh quá năm phút, nhưng cũng chẳng bao giờ thiếu tiếng cười.

Vài ngày sau, cả nhà bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi. Bà Hương gói gọn từng túi nguyên liệu, từ nước mắm, muối, đường, tới dao riêng. “Mang dao làm gì, mẹ? Người ta có sẵn hết mà.” Lâm Minh hỏi.

“Mẹ quen dùng dao này. Cái này bén, chặt cá không văng.”

“Nhưng mẹ ơi, qua sân bay người ta không cho mang dao đâu!”

“Vậy mẹ gửi hành lý ký gửi.”

“Rồi lỡ họ mở ra kiểm tra, thấy dao, họ tưởng mẹ định… nấu trong khoang máy bay đó.”

Bà Hương vẫn kiên quyết. “Không sao, dao là vũ khí tinh thần của người đầu bếp.”

Ông Lâm thở dài, lặng lẽ dán nhãn “dao nhà dùng” vào túi, kèm số điện thoại của mình phòng khi bị gọi xác minh.

Đêm trước khi đi, Lâm Minh không ngủ được. Cô nằm trên giường, nhìn trần nhà, nghĩ về mẹ. Cô luôn biết mẹ là người mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ thấy mẹ quyết tâm như vậy. Suốt bao năm, bà Hương chỉ quanh quẩn trong gian bếp, lo cho chồng con, chưa từng làm điều gì cho riêng mình. Bây giờ, cơ hội nhỏ này giống như một vệt sáng lấp lánh trong cuộc đời bình dị của bà.

Sáng hôm sau, cả nhà dậy sớm ra bến xe. Bà Hương mặc áo sơ mi trắng, quần âu, khoác thêm tạp dề hồng trong túi xách. Ông Lâm kéo vali, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không biết ekip có cho anh đứng xem không.”

“Ba đi làm gì, để mẹ thi một mình cho thoải mái,” Lâm Minh nói.

“Anh đi cổ vũ, để mẹ con khỏi run.”

Lâm Khang quay video suốt dọc đường. “Chào mọi người, hôm nay gia đình mình đưa mẹ đi thi gameshow nha! Cảm xúc của mẹ sao ạ?”

“Mẹ run lắm, nhưng vui. Lần đầu tiên mẹ được ra ngoài thi thố.”

“Ba có lời chúc gì không?”

“Anh chỉ chúc em đừng dùng hết muối như lần nấu canh hôm trước.”

“Trời ơi, anh nhắc lại chuyện cũ làm gì!”

Cả nhà phá lên cười. Hành trình hơn mấy trăm cây số bỗng nhẹ nhàng hẳn nhờ tiếng nói cười không dứt.

Đến trường quay, bà Hương được nhân viên hướng dẫn vào hậu trường. Ông Lâm và hai con ngồi ngoài khán đài. Khi tiếng nhạc mở đầu vang lên, bà Hương xuất hiện trên sân khấu trong chiếc tạp dề màu hồng, mái tóc búi gọn, khuôn mặt rạng rỡ. Lâm Minh nhìn thấy mẹ trên màn hình lớn mà rưng rưng.

Người dẫn chương trình hỏi: “Cô Hương đến từ đâu ạ?”

“Dạ, tôi đến từ Đà Nẵng. Ở nhà tôi hay nấu cho chồng con ăn, nay lên đây thử sức xem có ai chịu được vị canh chua của tôi không.”

Cả khán phòng cười vang. Người dẫn chương trình cười theo: “Nghe tự tin quá ha. Vậy món cô đem đến hôm nay là gì?”

“Dạ, canh chua cá lóc miền Trung, món tủ của tôi!”

Tiếng cổ vũ vang rộn ràng. Ông Lâm vỗ tay không ngừng, còn Lâm Khang quay cận cảnh, livestream “Mẹ tôi lên sóng!”.

Suốt phần thi, bà Hương vừa nấu vừa kể chuyện gia đình, giọng chân thành và vui tươi. Cô đầu bếp trẻ bên cạnh quay sang trêu: “Cô chắc hay nấu cho chồng ăn lắm hả?”

Bà cười: “Ờ, nấu nhiều đến mức ảnh nghiện luôn. Mỗi lần ảnh buồn là ăn canh chua hết buồn.”

“Thế nếu ảnh giận thì sao?”

“Thì tôi nấu thêm tô nữa.”

Cả trường quay cười ầm. Tiếng cười ấy lan truyền đến cả nhà họ Lâm, khiến ai cũng thấy hãnh diện.

Khi công bố kết quả, bà Hương được chọn vào vòng tiếp theo. Không phải giải nhất, nhưng là một trong những người được khán giả bình chọn nhiều nhất vì “nấu ăn dễ thương và nói chuyện hài hước”.

Tối hôm đó, cả nhà về lại khách sạn nhỏ gần đài truyền hình. Bà Hương nằm xuống giường, mệt rã rời nhưng gương mặt ngập tràn hạnh phúc.

“Con thấy không,” bà nói nhỏ, “chỉ cần cố gắng một lần, mình sẽ thấy thế giới lớn hơn bếp nhà mình nhiều lắm.”

Lâm Minh nắm tay mẹ, cảm giác ấm áp lan trong tim. “Mẹ à, con nghĩ sau này con sẽ viết về mẹ. Một người phụ nữ nấu ăn bằng tình yêu.”

“Thế thì nhớ viết cho hay, để người ta đọc xong thấy đói bụng nha.”

Cả hai cùng cười. Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố nhấp nháy như những ngôi sao nhỏ. Cuộc đời vẫn ồn ào, nhưng trong khoảnh khắc ấy, gia đình họ Lâm có một niềm vui giản dị mà rực rỡ. Một chương mới trong bộ phim hài mang tên “cuộc sống” vừa bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×