gia đình của tôi là một bộ phim hài

Chương 4: Khi Mèo Nhà Tôi Trở Thành Ngôi Sao Mạng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng chủ nhật, nhà họ Lâm vẫn yên ả như mọi ngày, cho đến khi một tiếng hét vang lên từ phòng của Lâm Khang, đủ lớn để cả xóm nghe thấy. “Trời đất ơi, con nổi tiếng rồi! Mẹ ơi, ba ơi, con lên top thịnh hành rồi!” Bà Hương đang lật bánh bông lan trong bếp, suýt đánh rơi cả khay. Ông Lâm thì đang pha cà phê, giật mình làm tràn nửa ly. Lâm Minh từ phòng ngủ bước ra, tóc rối như tổ quạ, mặt vẫn còn ngái ngủ. “Ai chết hay ai trúng số vậy?”

Lâm Khang từ trong phòng lao ra như gió, tay cầm điện thoại, mắt sáng như đèn pha. “Không ai chết hết, con đây, con trúng rồi, video dạy học cho mèo của con đạt một triệu lượt xem rồi!” Cả nhà đứng sững. Ba người nhìn nhau, rồi lại nhìn thằng con trai đang nhảy múa giữa phòng khách. Ông Lâm nhíu mày: “Con nói cái gì cơ, dạy học cho mèo là sao?”

“Mấy tuần trước con quay video ‘MeowSmart Academy’ đó ba! Con dạy mèo nghe lệnh, ăn đúng giờ, ngồi ngoan. Lúc đó chỉ vui thôi, ai ngờ giờ nổi luôn!”

Lâm Minh bật cười. “Em nói nghiêm túc hả? Ai lại xem mèo học hành bao giờ?”

“Mọi người chứ ai! Bình luận đầy luôn, toàn khen mèo nhà mình thông minh, kêu con làm thêm video nữa.”

Bà Hương lau tay, bước lại gần xem điện thoại. Trên màn hình là video con mèo mướp của hàng xóm, đội nón giấy, ngồi ngay ngắn trước camera trong khi giọng Lâm Khang vang lên: “Xin chào các bạn, hôm nay chúng ta học bài ‘Không leo bàn ăn’ nha!” Cảnh tiếp theo, cậu rải hạt lên bàn, con mèo nhìn, rồi quay lưng đi. Cả nhà cười ngặt nghẽo. Ông Lâm vỗ đùi: “Hay thiệt, nó không leo bàn thiệt kìa!”

“Con nói mà! Con đang nuôi kênh YouTube đó, giờ người ta kêu làm thêm, con tính quay phần hai!”

“Con định quay tiếp gì nữa?”

“Bài ‘Cách chào chủ khi về nhà’ với ‘Cách giả vờ ngoan để được ăn thêm’!”

Bà Hương vừa cười vừa lo. “Nhưng con lấy đâu ra mèo nữa, mèo hàng xóm đâu chịu hợp tác hoài?”

“Con tính thuê thêm. Hôm qua con ra chợ mèo hỏi giá, người ta bảo chỉ cần đặt cọc là được mượn mèo quay phim.”

“Thuê mèo… để dạy học?” Ông Lâm nhăn trán. “Con đang biến nhà mình thành trường mẫu giáo cho mèo đó hả?”

“Ba đừng nói thế, giờ ai cũng thích nội dung vui mà. Con làm sáng tạo, đâu phải đùa.”

Lâm Minh khoanh tay. “Em cẩn thận nha, lỡ người ta nói mình lợi dụng mèo thì sao?”

“Không đâu, con thương mèo lắm, cho ăn ngon, tắm rửa sạch sẽ, quay xong cho ngủ điều hòa.”

Bà Hương thở dài. “Thôi kệ, miễn đừng đem mèo vô bếp là được.”

Buổi chiều hôm đó, nhà họ Lâm chính thức trở thành phim trường mini. Ông Lâm kéo ghế làm hậu trường, bà Hương chuẩn bị hạt mèo và đồ ăn, Lâm Minh phụ chỉnh ánh sáng. Còn Lâm Khang thì nghiêm túc đến mức đeo tai nghe, tay cầm micro, giọng vang như đạo diễn thực thụ. “Máy chạy, cảnh một, mèo bước vào khung hình, biểu cảm tự tin nào!”

Con mèo nhìn camera, rồi... ngáp dài. Cả nhà bật cười. Lâm Khang thở dài, cố gắng lấy đồ ăn dụ nó. “Không sao, lần đầu quay ai cũng run.” Ông Lâm châm chọc: “Con nói y như đang dạy diễn viên.”

Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng quay xong “Bài học số hai – Cách chào chủ khi về nhà”. Cảnh cuối là con mèo vẫy đuôi, Lâm Khang thổi sáo nhạc nền, bà Hương đứng ngoài khung hình lén cười. Khi video lên mạng, chỉ một ngày sau, số lượt xem vượt ba trăm nghìn. Bình luận tràn ngập: “Mèo dễ thương quá”, “Thầy giáo giọng truyền cảm”, “Ước gì tôi cũng học được như mèo”.

Cả nhà ngồi xem mà phấn khích. Ông Lâm nói với giọng nghiêm túc lạ thường: “Con đang đi đúng hướng đó. Mọi sáng tạo đều bắt đầu từ trò đùa.”

“Ba, con đang tính làm kênh thương hiệu riêng. Mỗi tuần ra video, dạy mèo và chó, rồi bán áo thun in logo ‘MeowSmart Academy’. Ba thấy sao?”

“Thấy được. Nhưng con nhớ viết kế hoạch rõ ràng, đừng bỏ dở giữa chừng. Làm việc gì cũng phải có trách nhiệm.”

“Con biết rồi. Con sẽ lập nhóm, nhờ bạn quay phụ, có kịch bản hẳn hoi.”

Bà Hương xen vào: “Nhưng mà con vẫn phải học nha. Đừng để mèo giỏi hơn con.”

“Trời ơi mẹ, con đâu bỏ học, đây là dự án nghệ thuật mà!”

Ba mẹ nhìn nhau cười. Họ hiểu cậu con trai này có thể thay đổi hứng thú mỗi tháng, nhưng lần này có vẻ nghiêm túc hơn.

Vài tuần sau, tên tuổi “MeowSmart Academy” lan khắp mạng. Báo mạng địa phương còn đăng bài: “Cậu học sinh cấp ba sáng tạo nội dung dạy mèo gây bão mạng”. Hôm đó, cả nhà đang ăn cơm thì nhận được điện thoại từ phóng viên. “Chúng tôi muốn phỏng vấn em Khang và gia đình về quá trình làm video.”

Ông Lâm ngỡ ngàng. “Phỏng vấn hả? Vậy là nhà mình sắp lên báo hả?”

Bà Hương vội chạy đi thay áo. “Khoan đã, để mẹ chải tóc. Người ta chụp hình đăng báo phải gọn gàng.”

“Con chỉ cần nói ngắn gọn thôi, đừng kể chuyện mẹ cháy bánh bông lan nữa nha.”

“Con nói thật chứ, mấy chuyện đó người ta thích nghe lắm. Gia đình mình vui mà.”

Chiều hôm đó, phóng viên tới quay. Họ hỏi Khang đủ chuyện – từ ý tưởng, cách dạy mèo, đến cảm hứng từ đâu. Khang nói năng tự tin, pha chút hóm hỉnh, khiến ai nghe cũng bật cười. Ông Lâm ngồi bên cạnh, lâu lâu thêm vài câu triết lý: “Sáng tạo là khi con dám làm điều người khác thấy ngớ ngẩn.” Còn bà Hương cứ lo tiếp trà, miệng cười suốt.

Bài báo đăng lên, phản hồi tích cực. Nhiều người khen gia đình đáng yêu, có tinh thần vui vẻ. Một số người còn đến quán cà phê của ông Lâm để “gặp ngôi sao mèo”. Thế là quán “Vintage Dream” lại đông khách hơn bao giờ hết. Có ngày, khách xếp hàng chụp hình với con mèo mướp đội nón giấy. Ông Lâm cười tươi: “Nhờ mèo mà quán ba lên tầm cao mới.”

Nhưng cũng từ đó, rắc rối bắt đầu. Con mèo hàng xóm – tên là Tí – được chủ nó đòi về. “Con Tí giờ nổi tiếng quá, tui phải đưa nó đi show khác,” bà chủ nói, giọng vừa tự hào vừa tiếc nuối.

Khang buồn thiu. “Không có Tí, con lấy ai dạy nữa?”

Lâm Minh trêu: “Em thử huấn luyện chó nhà mình xem, biết đâu thành ‘DogSmart Academy’.”

Cậu em bừng sáng. “Ý hay đó! Con thử liền.”

Và thế là, vài ngày sau, video “Dạy chó học cách đếm từ một đến ba” ra đời. Nhưng đời không như mơ. Con chó nhà họ Lâm – tên Béo – chỉ biết nằm ngủ. Mỗi lần Khang hô “một”, nó ngáp. “hai”, nó quay lưng. “ba”, nó bỏ đi. Video thất bại thảm hại, chỉ được hai trăm lượt xem, phần lớn là bình luận “tội nghiệp thầy giáo”.

Khang ngồi thẫn thờ, nhìn điện thoại. “Sao vậy trời, mèo thì hot, mà chó thì flop?”

Ông Lâm vỗ vai con: “Không sao, sáng tạo nào cũng có lúc lên lúc xuống. Con phải học cách kiên nhẫn.”

“Nhưng giờ con đâu có mèo nữa.”

Bà Hương suy nghĩ rồi bảo: “Hay là con thử làm chương trình chia sẻ kinh nghiệm, như ‘Làm sao để hiểu mèo của bạn’. Mẹ thấy vậy hợp hơn.”

Ý tưởng đó khiến Khang tỉnh lại. “Đúng rồi! Con có thể dạy con người cách chăm mèo, không cần mèo thật!”

Cậu bắt tay làm ngay. Video “5 điều mèo muốn nói với bạn” ra đời, giọng lồng nhẹ nhàng, hình ảnh minh họa bằng hoạt hình đơn giản. Ai ngờ chỉ sau một đêm, video lại lên top. Bình luận khen nườm nượp, có cả người nước ngoài chia sẻ.

Cả nhà mừng như hội. Ông Lâm quyết định treo tấm bảng mới ở quán cà phê: “Tự hào là quê hương của MeowSmart Academy.” Bà Hương làm thêm món bánh hình mèo, đặt tên “cookie tri ân fan”. Lâm Minh viết hẳn một bài ngắn: Đôi khi, thành công đến từ sự ngây ngô, miễn là bạn dám tin rằng niềm vui nhỏ của mình cũng đáng để lan tỏa.

Nhưng đỉnh điểm của câu chuyện đến khi Khang nhận được thư mời hợp tác từ một thương hiệu thức ăn thú cưng. Họ đề nghị tài trợ, mời cậu làm đại diện hình ảnh online. Cả nhà sững sờ. “Người ta trả tiền cho con thật hả?” Bà Hương hỏi, mắt tròn xoe.

“Dạ thật, họ muốn quay clip quảng cáo ‘Mèo thông minh ăn ngon hơn’.”

Ông Lâm cười lớn: “Giờ con không chỉ dạy mèo mà còn nuôi cả nhà đó nha.”

Lâm Minh bật cười: “Em thành influencer rồi, nhớ ký hợp đồng đàng hoàng nha.”

Ngày quay quảng cáo, cả nhà đi theo cổ vũ. Khang đứng trước ống kính, nói năng tự nhiên, biểu cảm linh hoạt. Con mèo “diễn viên chính” mới được thuê tỏ ra chuyên nghiệp, vừa ăn vừa nhìn camera đúng lúc. Khi clip lên sóng, hàng xóm kéo nhau ra quán cà phê xem chung. Tiếng cười vang rộn.

Tối đó, Khang ngồi trước sân, nhìn lên bầu trời đầy sao. Ông Lâm đến ngồi cạnh, giọng trầm ấm: “Con thấy sao?”

“Con vui lắm ba. Nhưng con cũng thấy hơi sợ. Nổi tiếng nhanh quá, con không biết giữ thế nào.”

“Không sao đâu. Con chỉ cần nhớ, mọi thứ bắt đầu từ niềm vui, thì giữ nó bằng niềm vui. Đừng để người khác biến sáng tạo của con thành áp lực.”

Khang gật đầu. “Con hiểu rồi. Con sẽ làm vì vui, chứ không vì lượt xem.”

Bà Hương bước ra, mang theo hai ly nước cam. “Mẹ chỉ mong con vẫn là thằng nhỏ cười toe khi quay video mèo, chứ đừng thành người lớn lo tính toán.”

Khang nhìn ba mẹ, cười nhẹ. “Con hứa.”

Đêm đó, khi cả nhà ngồi cùng nhau xem lại những video cũ, Lâm Minh bỗng thấy tim mình ấm lạ. Cô thầm nghĩ, gia đình này thật sự như một đoàn phim hài: mỗi người một vai, mỗi ngày một câu chuyện, nhưng kết lại luôn là tiếng cười. Cô mở laptop, gõ vài dòng mới:

Chúng tôi chẳng ai nổi tiếng thật sự, nhưng bằng cách nào đó, cuộc sống của chúng tôi lại chạm vào trái tim người khác. Có lẽ vì chúng tôi luôn tin rằng hạnh phúc là khi bạn được cười cùng những người mình thương.

Ngoài kia, gió đêm nhẹ lay tán cây, tiếng chuông gió ngân lên, và trong căn nhà nhỏ, những tiếng cười vẫn chưa bao giờ tắt.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×