gia đình đổ vỡ

Chương 3: Áp lực cơm áo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng chuông báo thức reo lên từ chiếc điện thoại đặt ở đầu giường. Kim đồng hồ mới chỉ 6 giờ sáng, ánh nắng đầu ngày còn chưa xuyên hết qua rèm cửa. Khánh với tay tắt chuông, bật dậy nhanh hơn cả thói quen. Anh khoác áo sơ mi, cài cúc trong khi mắt vẫn còn hơi nhắm.

Thảo trở mình, nhìn chồng tất bật chuẩn bị.
“Anh đi sớm thế? Hôm nay đâu phải có họp.”
Khánh vừa cầm cà vạt vừa nói:
“Anh hẹn khách rồi. Phải bàn chuyện hợp đồng sớm, họ bận lắm.”

Câu trả lời gọn lỏn, không kèm theo ánh nhìn. Thảo thở dài, ngồi dậy kéo chăn cho con gái vẫn còn say ngủ. Bé An nhỏ giọng ú ớ trong giấc mơ, chẳng hay biết gì.

Khánh ra khỏi nhà khi trời còn se lạnh. Anh phóng xe qua những con đường đông nghẹt, trong đầu tính toán số vốn xoay vòng, khoản vay ngân hàng, lãi suất, rồi cả đối thủ cạnh tranh. Những con số chi chít cứ như mạng nhện, cuốn chặt anh đến nghẹt thở.

Công việc kinh doanh mở công ty nội thất từng là niềm tự hào của Khánh. Nhưng từ ngày mua căn hộ mới, áp lực trả nợ khiến anh không cho phép mình chậm trễ một phút. Một hợp đồng thành công đồng nghĩa với thêm vài tháng yên tâm, một thất bại có thể kéo cả gia đình vào nguy hiểm. Chính vì thế, Khánh luôn đặt công việc lên hàng đầu.

Buổi sáng, anh họp với đối tác ở quán café; buổi trưa ăn qua loa hộp cơm văn phòng; buổi chiều chạy khắp các công trình giám sát nhân công. Đêm về, khi đồng hồ điểm mười một, Khánh mới lặng lẽ mở cửa bước vào căn hộ. Thảo nhiều lần ngồi chờ trên sofa, nhưng rồi dần dần cô chẳng còn kiên nhẫn. Cô để sẵn phần cơm trong lò vi sóng, mặc kệ chồng ăn muộn một mình.

Có những ngày liên tiếp Khánh không nói với vợ được quá mười câu. Những câu chuyện xoay quanh: “Con ngủ chưa?”, “Mai anh đi tỉnh”, “Em nhớ đóng tiền điện”. Còn những câu hỏi về cảm xúc, về ước mơ, về niềm vui nỗi buồn… dần biến mất.

Bé An cũng cảm nhận được sự xa cách ấy. Con bé thường ngồi chờ bố trước cửa phòng khách. Mỗi khi nghe tiếng chìa khóa lách cách, nó chạy ra ôm chân Khánh. Nhưng có hôm, anh vừa cúi xuống ôm con, điện thoại lại reo. Giọng khách hàng vọng ra:
“Anh Khánh, mai giao hàng được không? Khách họ hối rồi.”
Khánh buộc phải gỡ tay con, nói vội: “Bố phải nghe điện thoại, con vào ngủ trước đi.”

Ánh mắt con gái thoáng buồn, nhưng Khánh không để ý. Anh tự nhủ: chỉ cần làm việc thật nhiều, tương lai con bé sẽ sung sướng, chẳng thiếu thốn gì.

Thảo bắt đầu thấy mình như cái bóng trong nhà. Sáng đưa con đi học, chiều đi làm, tối về dọn dẹp, chờ chồng. Cô cũng có công việc, cũng có áp lực, nhưng chẳng ai để tâm. Nhiều lần, Thảo muốn kể về việc ở cơ quan, những chuyện nhỏ nhặt như cô đồng nghiệp mới, hay sự kiện vui của con gái ở lớp. Nhưng mỗi khi Khánh về, gương mặt anh lúc nào cũng căng thẳng. Cô vừa mở miệng, anh đã ngắt lời:
“Để mai nói đi em, anh mệt lắm.”

Lời từ chối ấy, lặp đi lặp lại, trở thành vết cắt nhỏ.

Thảo bắt đầu tìm niềm vui ở ngoài gia đình: tham gia nhóm yoga, gặp gỡ bạn bè, đôi khi chỉ là ngồi café một mình. Cô không còn mong chờ Khánh sẽ cùng đi mua sắm hay dạo phố. “Anh bận mà,” – Thảo tự nhủ, nhưng lòng vẫn chát đắng.

Một tối, khi cả nhà hiếm hoi cùng ăn cơm, bé An reo lên:
“Bố ơi, mai lớp con có buổi văn nghệ. Bố nhớ đến xem nha!”

Khánh đang nhấp vội thìa canh, giật mình. Trong đầu anh là lịch gặp khách ở tỉnh. Anh ngập ngừng:
“Mai… bố có việc rồi, chắc không đến được.”

Con bé xị mặt xuống, chọc đũa vào bát cơm. Thảo im lặng, chỉ nhìn chồng bằng ánh mắt trách móc. Cả bữa cơm rơi vào sự im ắng nặng nề.

Đêm đó, Khánh ngồi trong phòng làm việc, giấy tờ ngổn ngang. Thảo đứng ngoài cửa, định gõ nhưng rồi thôi. Cô lặng lẽ quay về giường, nằm xuống cạnh con gái. Trong bóng tối, nước mắt ứa ra, ướt gối.

Khánh không hề hay biết. Trong suy nghĩ của anh, tất cả hy sinh hiện tại chỉ là tạm thời. “Chỉ vài năm nữa thôi, công ty ổn định, nợ trả xong, mình sẽ có thời gian cho vợ con.” Nhưng anh quên rằng, tình cảm không chờ đợi được như khoản tiền gửi ngân hàng. Mỗi ngày anh xa cách, một chút gì đó trong lòng Thảo cũng rơi rụng đi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×