Buổi sáng, Khánh lại vội vã rời nhà trước cả khi con gái mở mắt. Thảo dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, nhưng những món ăn bày ra chỉ dành cho hai mẹ con. Cái ghế nơi Khánh ngồi vẫn trống, như một thói quen buồn.
Bé An líu lo kể chuyện trong lớp, còn Thảo lặng lẽ gật gù. Trong lòng cô trào lên cảm giác hụt hẫng. Những ngày đầu khi mới cưới, Khánh từng rất khác: luôn đòi đưa vợ đi ăn sáng, hay chở Thảo đến công ty, đôi khi còn mua hoa bất chợt. Còn bây giờ, cô chẳng nhớ lần cuối cùng nhận được một sự quan tâm nhỏ bé từ chồng là khi nào.
Tối hôm đó, khi Khánh về muộn, Thảo vẫn ngồi đợi. Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã đầy ắp những điều muốn nói.
“Anh này,” – cô bắt đầu khi anh vừa tháo giày – “Em thấy… dạo này gia đình mình ít khi ngồi ăn cơm chung quá. Con bé nó buồn lắm.”
Khánh mở túi xách, lấy tập hồ sơ ra, mắt vẫn dán vào những tờ giấy:
“Ừ, anh biết. Nhưng công việc đang nhiều quá. Em chịu khó thêm thời gian nữa.”
Thảo nuốt khan, cố nén cơn tức.
“Em không cần giàu có, cũng không cần anh phải lo hết mọi thứ. Em chỉ cần anh ở bên. Nhưng hình như… anh quên rồi.”
Khánh ngẩng lên, thoáng cau mày:
“Anh làm tất cả cũng vì gia đình này. Em không hiểu cho anh à?”
Câu nói ấy như gáo nước lạnh. Thảo lặng đi, hai bàn tay siết chặt. Cô muốn cãi, nhưng biết càng nói sẽ càng xa cách. Cô chỉ quay đi, bước vào phòng, bỏ mặc chồng ngồi lại với xấp giấy tờ.
Đêm ấy, Thảo trằn trọc không ngủ. Tiếng gõ bàn phím từ phòng làm việc vang vọng, như nhắc nhở rằng cô đã trở thành người dư thừa trong thế giới của chồng.
Ngày hôm sau, khi đưa con đi học, một người mẹ khác vô tình hỏi:
“Chồng em dạo này bận lắm hả? Lâu rồi không thấy đi cùng.”
Thảo mỉm cười gượng gạo. Trong lòng, câu hỏi ấy như lưỡi dao xoáy vào sự cô đơn.
Cô bắt đầu than phiền với bạn thân qua tin nhắn:
“Chồng tao lúc nào cũng công việc, chẳng buồn hỏi tao một câu. Nhiều khi tao thấy mình như mẹ đơn thân.”
Phía bên kia trả lời:
“Thôi, đàn ông mà. Miễn họ lo được cho vợ con thì chịu khó đi. Nhưng mày cũng phải quan tâm đến bản thân nữa.”
Những lời an ủi ấy chẳng giúp Thảo vơi đi. Cô đi làm về, nhìn căn hộ mới toanh, sang trọng, nhưng lạnh lẽo. Bức tường trắng muốt, sàn gỗ bóng loáng, nhưng không che được sự trống trải trong lòng.
Buổi tối, Thảo chủ động ngồi xuống cạnh Khánh khi anh vừa ăn xong bát cơm muộn.
“Anh có còn yêu em không?” – giọng cô run rẩy.
Khánh sững người, đặt bát xuống.
“Sao lại hỏi vậy? Tất nhiên là có.”
“Vậy sao em thấy anh xa lạ quá. Có khi cả ngày chúng ta chẳng nói với nhau câu nào ngoài chuyện tiền điện, tiền học của con.”
Khánh thở dài, xoa thái dương:
“Em nghĩ nhiều rồi. Công việc làm anh mệt, về nhà chỉ muốn yên tĩnh thôi.”
Một lần nữa, câu trả lời làm Thảo thấy trái tim nặng trĩu. Cô nhận ra, khoảng trống giữa họ ngày một lớn. Dù ngồi cạnh nhau, cô vẫn thấy mình ở tận một thế giới khác.
Đêm muộn, khi Khánh đã ngủ say vì mệt, Thảo lặng lẽ bước ra ban công. Gió thổi mát rượi, ánh đèn thành phố lấp lánh, nhưng lòng cô trống rỗng. Cô thì thầm trong bóng tối:
“Anh có biết, em cô đơn đến nhường nào không?”