Một buổi chiều mưa, Thảo ngồi trong quán cà phê gần công ty. Công việc không quá bận, nhưng tâm trạng cô nặng nề sau chuỗi ngày tranh cãi âm thầm với chồng. Khi đang lướt điện thoại, một tin nhắn bất ngờ hiện lên trên Facebook:
“Thảo phải không? Lâu quá không gặp. Anh là Phong – hồi xưa cùng phòng Marketing nhớ không?”
Thảo sững lại. Cái tên ấy gợi nhắc về một thời tuổi trẻ. Phong – đồng nghiệp cũ, từng làm chung vài dự án. Anh nổi tiếng là người nói chuyện có duyên, hay giúp đỡ, và cũng từng là người khiến nhiều cô gái trong công ty để ý.
Cô mỉm cười nhắn lại:
“Anh Phong đó hả? Đúng là lâu lắm rồi. Giờ anh sao rồi?”
Chỉ vài phút sau, Phong trả lời bằng một loạt tin nhắn hào hứng, kể chuyện anh vừa đổi việc, hiện làm quản lý ở một công ty quảng cáo lớn. Giọng văn vẫn ga lăng, dí dỏm như ngày nào.
Cuộc trò chuyện kéo dài hơn một giờ, và Thảo bất giác nhận ra: lâu lắm rồi cô mới được trò chuyện thoải mái đến thế. Không phải những câu khô khan về hóa đơn, tiền học của con, mà là những lời hỏi han, lắng nghe chân thành.
Phong bất ngờ nhắn:
“Nếu có dịp, mình gặp nhau cà phê nhé. Anh vẫn nợ em một lời cảm ơn hồi em giúp anh hoàn thành bản kế hoạch năm đó.”
Thảo thoáng ngần ngại, nhưng rồi gõ:
“Ừ, cũng được. Khi nào anh rảnh thì hẹn em.”
Vài ngày sau, họ gặp nhau thật. Quán cà phê trên tầng cao của một tòa nhà, ánh đèn dịu và tiếng nhạc du dương. Thảo bước vào, ngại ngùng nhìn quanh, rồi bắt gặp Phong vẫy tay. Anh vẫn phong độ như xưa, áo sơ mi trắng giản dị nhưng lịch thiệp.
“Trời ơi, em thay đổi nhiều quá. Hồi xưa cô gái trẻ trung, giờ thành quý bà rồi, nhưng càng đẹp.” – Phong cười.
Thảo đỏ mặt:
“Anh chỉ được cái khéo miệng. Em già rồi, còn gì mà đẹp nữa.”
Họ trò chuyện suốt buổi, nhắc lại kỷ niệm công ty cũ, rồi dần dần chuyển sang chuyện cuộc sống. Phong hỏi:
“Gia đình em sao rồi? Có vẻ em nói chuyện… hơi buồn.”
Thảo khựng lại, nhưng Phong nhìn bằng ánh mắt thấu hiểu. Cô không kể hết, chỉ nói:
“Ừ… cũng bình thường thôi. Ai cũng có những khó khăn riêng.”
Phong gật đầu:
“Anh hiểu. Cuộc sống vợ chồng mà, nhiều khi chẳng như mình mong. Nhưng dù sao, em vẫn xứng đáng được hạnh phúc.”
Câu nói ấy khiến lòng Thảo rung lên. Lâu lắm rồi, cô mới nghe được một lời quan tâm dịu dàng như thế.
Tối hôm đó về nhà, Khánh vẫn đang cặm cụi bên máy tính. Thảo bước vào, thấy chồng không ngẩng lên nổi một nụ cười, trong khi Phong chỉ vài giờ trước đã lắng nghe cô từng câu nói nhỏ. Một sự so sánh vô thức dấy lên.
Ngày hôm sau, Phong chủ động nhắn tin:
“Em về đến nơi an toàn chưa?”
“Ừ, cảm ơn anh. Em ổn.”
“Anh vui vì gặp lại em. Nếu có gì cần tâm sự, cứ nhắn cho anh.”
Thảo cầm điện thoại, lòng dậy sóng. Cô không nghĩ xa hơn, chỉ thấy an ủi khi có một người chịu lắng nghe.
Những ngày tiếp theo, tin nhắn của Phong trở thành điểm sáng hiếm hoi trong cuộc sống của Thảo. Anh hỏi thăm buổi sáng, dặn ăn uống đúng giờ, và luôn kết thúc bằng một câu: “Giữ gìn sức khỏe, Thảo nhé.”
Càng lúc, cô càng nhận ra sự đối lập: một bên là chồng, lạnh nhạt, xa cách; một bên là Phong, nhẹ nhàng, quan tâm. Và trong khoảng trống hôn nhân, hình bóng Phong ngày càng len lỏi nhiều hơn.
Đêm muộn, khi Khánh ngủ say, Thảo lại cầm điện thoại, mỉm cười với những dòng chữ từ một người đàn ông không phải chồng mình. Cô biết điều này có gì đó sai, nhưng trái tim cô không cưỡng lại được.
Một câu hỏi lặng lẽ vang lên trong đầu:
“Liệu mình có đang bước ra khỏi giới hạn không?”