Sáng hôm sau, Hạ Linh thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa áp lực. Căn phòng quen thuộc tỏa ánh sáng dịu dàng của bình minh, nhưng lòng cô lại nặng trĩu những suy nghĩ. Về quê, cô tưởng sẽ được nghỉ ngơi, được tận hưởng bình yên tuổi thơ, nhưng thực tế lại không đơn giản như vậy.
Ngồi trên giường, Hạ Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cậu em trai Hạ Vỹ đang chạy quanh sân, vui vẻ hò hét với con chó nhỏ. Cô mỉm cười, nhưng lòng chợt chùng xuống. Bao nhiêu năm xa nhà, cô đã bỏ lỡ nhiều khoảnh khắc giản dị như thế này. Và giờ đây, trách nhiệm chăm sóc gia đình, vừa là người chị, vừa là người con, đột nhiên trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Cha cô, Hạ Thắng, xuất hiện trong căn phòng, bước đi nhẹ nhàng nhưng ánh mắt nghiêm nghị: “Linh à, hôm nay chúng ta cần bàn về việc quản lý nhà cửa và các công việc thường ngày. Mẹ con không thể lo hết mọi thứ một mình được.”
Hạ Linh gật đầu, cảm nhận được sức nặng trách nhiệm. “Dạ, con sẽ cố gắng, cha. Con biết mình phải sắp xếp thời gian hợp lý giữa công việc và gia đình.”
“Đúng rồi,” cha cô đáp. “Nhưng Linh cần biết, không chỉ làm việc cho bản thân, mà còn cho cả gia đình. Mọi quyết định con đưa ra đều ảnh hưởng đến mọi người.”
Lời cha khiến Hạ Linh im lặng. Cô biết ông đúng, nhưng đôi khi cảm giác bị áp lực khiến cô mệt mỏi. Thành phố, nơi cô từng gắn bó, chỉ có mình cô chịu trách nhiệm cho sự thành bại của bản thân. Nhưng ở đây, về quê nhà, cô cảm nhận rõ ràng rằng mỗi quyết định của cô đều ảnh hưởng đến cha mẹ và cậu em trai.
Buổi trưa, Hạ Linh ra bếp phụ mẹ chuẩn bị bữa cơm. Mùi thức ăn thơm lừng khiến cô bỗng thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Nhưng khi vừa xới cơm lên, Hạ Vỹ chạy đến, mắt tròn xoe hỏi: “Chị Linh ơi, bao giờ dự án của chị bắt đầu vậy?”
Hạ Linh khẽ cười, vừa xoa đầu cậu em vừa đáp: “Sớm thôi, Vỹ à. Chị cũng đang chuẩn bị mọi thứ.”
Nhưng bên trong, cô lo lắng. Dự án phát triển du lịch sinh thái trong làng không hề dễ dàng. Nhiều vấn đề chưa được giải quyết: cơ sở hạ tầng cũ, nguồn vốn hạn chế, và cả những người dân vẫn giữ lối sống truyền thống khép kín.
Chiều hôm đó, Hạ Linh gặp Lâm Kiệt để đi khảo sát địa điểm đầu tiên của dự án. Cả hai đi bộ dọc theo con đường đất, qua những cánh đồng lúa còn sót lại vài bông hoa dại. Không khí yên ả, nhưng tâm trí Hạ Linh vẫn căng thẳng.
“Linh à, hôm nay chúng ta phải trao đổi với dân làng về dự án. Họ sẽ có nhiều câu hỏi và một số người còn phản đối nữa,” Lâm Kiệt nhắc nhở.
Hạ Linh gật đầu: “Dạ, tôi biết. Nhưng tôi sợ không giải thích được hết, hoặc họ không hiểu ý định của dự án.”
Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc: “Đừng lo. Chúng ta sẽ cùng nhau giải thích. Linh chỉ cần làm tốt phần của mình, còn tôi sẽ hỗ trợ.”
Hạ Linh cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng vẫn không khỏi hồi hộp. Cô biết, dự án này không chỉ là công việc, mà còn là thách thức lớn đối với sự trưởng thành của chính cô.
Khi họ đến nhà ông Lâm, trưởng làng, tình hình trở nên rõ ràng hơn. Một số người dân tỏ ra nghi ngại: “Dự án của các cậu sẽ thay đổi làng ta. Chúng tôi không biết điều gì sẽ xảy ra.”
Hạ Linh đứng lên, giọng dịu dàng nhưng kiên định: “Chúng tôi không muốn phá bỏ những gì làng đã có. Dự án chỉ nhằm phát triển du lịch sinh thái, mang lại lợi ích kinh tế và cải thiện cơ sở hạ tầng. Mọi quyết định đều được thảo luận với dân làng.”
Một số người vẫn lắc đầu, nhưng ánh mắt của họ bớt nghi ngại hơn. Lâm Kiệt đứng cạnh, giải thích thêm về phương án tài chính, cách bảo tồn văn hóa và môi trường. Hạ Linh nhận ra, có anh bên cạnh, cô cảm thấy tự tin hơn, và cả hai dần tạo được niềm tin với dân làng.
Buổi khảo sát kết thúc, khi mặt trời gần lặn, Hạ Linh và Lâm Kiệt ngồi trên bãi cỏ nhìn những dãy núi xa xa. Cô thở dài, vừa mệt vừa hạnh phúc: “Mọi việc không hề dễ dàng, nhưng tôi thấy vui vì mình đang làm điều có ý nghĩa.”
Lâm Kiệt mỉm cười, ánh mắt ấm áp: “Đúng rồi. Và tôi tin Linh sẽ làm tốt. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.”
Khi trở về nhà, Hạ Linh nhận ra một điều rõ ràng: trở về quê nhà không chỉ là để tìm bình yên, mà còn là để đối diện với trách nhiệm và trưởng thành hơn. Mỗi quyết định cô đưa ra từ nay sẽ không còn chỉ liên quan đến bản thân, mà còn là gia đình và cả cộng đồng.
Tối hôm đó, sau bữa cơm, Hạ Linh ngồi lại phòng khách, nhìn cha mẹ trò chuyện vui vẻ. Cô chợt thấy lòng mình dâng lên một cảm giác ấm áp, xen lẫn chút áp lực, và nhận ra rằng: gia đình chính là nơi cô tìm thấy sức mạnh để bước tiếp.
Người mẹ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô: “Linh à, mẹ biết con có nhiều lo lắng. Nhưng con yên tâm, mẹ cha luôn bên con. Gia đình là nơi để trở về và nhận lại sức mạnh.”
Hạ Linh mỉm cười, nước mắt chợt trào ra: “Con biết, mẹ. Con sẽ cố gắng không để cha mẹ phải lo lắng.”
Đêm đó, khi mọi người đã đi ngủ, Hạ Linh ra ban công, nhìn ánh trăng chiếu xuống cả ngôi làng. Cô biết rằng, từ hôm nay, mọi quyết định và hành động của cô đều sẽ nặng trĩu trách nhiệm. Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra rằng, có gia đình, có Lâm Kiệt bên cạnh, cô không còn đơn độc.
Cô nhắm mắt, hít sâu, tự nhủ: “Dù thử thách có khó khăn đến đâu, tôi sẽ không bỏ cuộc. Gia đình và ký ức tuổi thơ sẽ là động lực để tôi trưởng thành.”
Và trong lòng Hạ Linh, hình bóng quê nhà, cha mẹ, cậu em trai và Lâm Kiệt hiện lên rõ ràng, như nhắc nhở cô rằng: mọi hành trình dù khó khăn đến đâu, nếu có người thân bên cạnh, đều có thể vượt qua.