gia đình là nhà

Chương 4: Bữa cơm gia đình ấm áp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều tà, khi ánh nắng vàng cuối ngày chiếu qua cửa sổ nhà cũ, Hạ Linh đứng trong bếp, tay bận rộn với dao thớt và những nguyên liệu tươi mới. Mùi rau thơm, hương thịt nướng và hương cơm mới nấu lan tỏa khắp không gian, tạo nên một cảm giác ấm áp khó tả. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, cô được tự tay chuẩn bị bữa cơm chiều cho cả gia đình.

Cậu em trai, Hạ Vỹ, chạy vào bếp với đôi mắt sáng rỡ, reo lên:

“Chị Linh ơi, hôm nay nấu món gì vậy?”

Hạ Linh cười, xoa đầu cậu:

“Đợi một chút, Vỹ nhé, chị đang chuẩn bị đây. Nhưng hôm nay sẽ có món cá chiên và canh rau cải mà cậu thích đó.”

Cậu em vỗ tay vui mừng, rồi chạy ra sân chơi tiếp, để lại Hạ Linh vừa bận rộn vừa cảm thấy lòng ấm áp. Cô biết, bữa cơm gia đình không chỉ là ăn uống mà còn là dịp để mọi người gần nhau, chia sẻ những câu chuyện trong ngày và cảm nhận tình yêu thương giữa các thành viên.

Ngồi bày biện thức ăn lên bàn, Hạ Linh nghe tiếng cha bước vào bếp, ánh mắt lấp lánh nụ cười:

“Con gái, hôm nay trông con đảm đang hơn hẳn. Mùi thơm lan khắp nhà rồi.”

“Dạ, cha khen con, con vui lắm,” Hạ Linh đáp, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong tim.

Mẹ cô cũng bước vào, tay lau mồ hôi, đôi mắt rạng rỡ:

“Con chuẩn bị bữa cơm thật chu đáo. Mẹ thấy tự hào quá!”

Hạ Linh đỏ mặt, vừa mỉm cười vừa nghĩ: Mình đã lớn rồi, nhưng khi ở bên cha mẹ, vẫn cảm thấy như đứa trẻ ngày nào.

Bữa cơm bắt đầu, cả gia đình quây quần quanh bàn. Tiếng nói cười rộn rã, những câu chuyện từ thành phố, từ làng quê, xen lẫn với những câu hỏi nhỏ nhặt của cậu em trai, tạo nên một không khí ấm áp đến lạ thường.

Hạ Vỹ hí hửng kể:

“Hôm nay ở lớp có trò chơi mới, con thắng được cả lớp luôn đó!”

Hạ Linh cười, liếc nhìn cha mẹ, rồi bảo:

“Vậy à, Vỹ giỏi quá. Chị mừng cho em.”

Cha cô gật đầu, ánh mắt trìu mến:

“Chắc chắn là nhờ chị Linh dạy dỗ cậu ấy mà tốt lên. Cả nhà mình tự hào về con.”

Hạ Linh cảm thấy lòng dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả. Cô nhận ra rằng, gia đình không chỉ là nơi để trở về, mà còn là nơi tạo động lực, là nguồn sức mạnh giúp cô vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống.

Trong lúc bữa cơm diễn ra, Lâm Kiệt bất ngờ xuất hiện, bước vào nhà với vẻ hơi bối rối. Anh chào cả gia đình bằng giọng lễ phép:

“Chào chú, dì, Hạ Vỹ. Xin lỗi đến muộn, hôm nay công việc hơi nhiều.”

Hạ Vỹ reo lên:

“Chị Linh bảo cậu đến ăn cùng gia đình mình!”

Hạ Linh đỏ mặt, gật gù:

“Đúng vậy, Kiệt à, cùng ăn cơm nhé.”

Không khí trở nên vui vẻ hơn khi Lâm Kiệt ngồi xuống, và mọi người bắt đầu trò chuyện rôm rả. Anh kể về công việc, dự án và những chuyện nhỏ nhặt ở thành phố, xen lẫn là những câu hỏi về gia đình và làng quê.

Cha cô cười, nhìn hai người trẻ:

“Các con thật khác nhau, nhưng mà vui quá. Có Kiệt ở đây, bữa cơm càng đầm ấm hơn.”

Hạ Linh ngồi cạnh, thầm nghĩ: Có lẽ mình đã đúng khi trở về. Không chỉ gia đình, mà cả những người bạn cũ cũng là một phần quan trọng của cuộc sống.

Sau bữa cơm, cả nhà dọn dẹp nhanh chóng. Mẹ cô nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Các con giúp mẹ rửa bát nhé. Hôm nay mệt rồi, nhưng cũng vui quá.”

Hạ Linh và Lâm Kiệt cùng nhau rửa bát, vừa làm vừa trò chuyện. Những câu chuyện từ tuổi thơ, những kỷ niệm cũ cứ thế trôi về, xen lẫn tiếng cười và ánh mắt đầy thân quen. Hạ Linh nhận ra rằng, mặc dù đã trưởng thành, nhưng khi ở bên Lâm Kiệt, cô vẫn cảm thấy ấm áp và an toàn như những ngày thơ bé.

Khi mọi việc xong, Hạ Linh bước ra sân, nhìn dòng sông nhỏ chảy quanh làng, ánh trăng chiếu sáng mặt nước lấp lánh. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận được nhịp sống chậm rãi và bình yên của nơi này. Những lo lắng về công việc, về trách nhiệm gia đình dường như tan biến trong khoảnh khắc ấy.

Lâm Kiệt đứng cạnh cô, ánh mắt dịu dàng:

“Linh à, hôm nay mọi chuyện ổn chứ?”

Hạ Linh mỉm cười, ánh mắt long lanh:

“Dạ, ổn. Có lẽ đây là bữa cơm ấm áp nhất từ lâu nay của mình.”

Anh gật đầu, nhìn cô trìu mến:

“Gia đình là nơi chúng ta tìm thấy niềm vui, và cũng là nơi khiến ta trưởng thành. Linh sẽ thấy rằng, đôi khi mọi áp lực cũng mang đến những giá trị quý giá.”

Hạ Linh cảm nhận sâu sắc lời anh nói. Cô biết, trở về quê nhà, cô không chỉ tìm lại ký ức tuổi thơ, mà còn học cách đối diện với trách nhiệm, với tình cảm và với những thử thách phía trước. Bữa cơm ấm áp hôm nay không chỉ là một bữa ăn, mà là khoảnh khắc đánh dấu sự gắn kết và yêu thương giữa các thành viên trong gia đình, cũng như nhắc nhở cô rằng: dù thế nào, gia đình luôn là nơi cô có thể dựa vào.

Khi màn đêm buông xuống, Hạ Linh bước lên ban công, nhìn ánh trăng chiếu sáng ngôi nhà cũ. Cô lặng lẽ mỉm cười, nhủ thầm:

“Dù tương lai có ra sao, mình sẽ không để lỡ những khoảnh khắc quý giá này. Gia đình là nơi trở về, là động lực để mình bước tiếp.”

Trong lòng cô, hình bóng cha mẹ, cậu em trai và cả Lâm Kiệt hiện lên rõ ràng. Cô nhận ra rằng, mọi thử thách trong cuộc sống sẽ dễ dàng hơn khi có người thân và bạn bè bên cạnh, và bữa cơm gia đình hôm nay chính là minh chứng cho điều đó.

Hạ Linh nhắm mắt, cảm nhận từng nhịp thở, từng âm thanh xung quanh. Không gian yên bình, ấm áp, và trong khoảnh khắc ấy, cô thấy lòng mình nhẹ nhõm, tràn đầy hy vọng cho những ngày sắp tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×