Sáng hôm sau, Hạ Linh thức dậy sớm hơn mọi ngày. Căn phòng vẫn đón ánh nắng sớm, chiếu rọi lên những kỷ vật cũ của cô: chiếc bàn học, vài bức ảnh gia đình, và những đồ vật nhỏ tuổi thơ mà cô chưa từng đem ra khỏi hộp ký ức. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức bước vào công việc tại quê nhà. Phải làm thật tốt.”
Sau bữa sáng, Hạ Linh cùng Lâm Kiệt đi đến văn phòng dự án tạm thời được đặt tại một phòng trống trong nhà văn hóa xã. Những tờ giấy, bản vẽ, laptop, và vài bảng ghi chú còn nằm lộn xộn, khiến Hạ Linh vừa thấy hứng khởi vừa cảm thấy áp lực. Đây là lần đầu tiên cô thực sự phải chịu trách nhiệm cho một dự án lớn ngay tại quê nhà, nơi mọi người dân đều dõi theo và kỳ vọng.
Lâm Kiệt đứng cạnh, nhìn các bản vẽ, ánh mắt nghiêm túc:
“Linh à, hôm nay chúng ta sẽ khảo sát các điểm quan trọng và gặp một số trưởng thôn để bàn về phương án chi tiết. Họ sẽ không dễ dàng đồng ý đâu.”
Hạ Linh gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Dạ, mình đã chuẩn bị các phương án dự phòng, nhưng không biết họ có chấp nhận hay không.”
Anh mỉm cười:
“Đừng lo. Việc khó nhất là trình bày rõ ràng, còn lại cứ để tôi hỗ trợ. Cậu ấy luôn hợp tác tốt với tôi, nhưng Linh sẽ phải là người trực tiếp giao tiếp với dân làng. Họ dễ nghe nếu thấy lòng thành.”
Cuộc khảo sát bắt đầu. Hạ Linh và Lâm Kiệt đi từ nhà này sang nhà khác, từ ngõ nhỏ ra bãi đất trống ven sông. Một số người dân tỏ vẻ nghi ngại, thậm chí đôi lúc có ánh mắt hoài nghi, khiến Hạ Linh cảm thấy áp lực.
Ông trưởng thôn, một người đàn ông trung niên với ánh mắt sâu thẳm và nụ cười hiếm hoi, đứng đón họ:
“Các cháu đến để bàn về dự án, nhưng người dân làng tôi không dễ dàng đồng ý đâu. Họ lo rằng những thay đổi sẽ ảnh hưởng đến truyền thống và cuộc sống hiện tại.”
Hạ Linh hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân bình tĩnh. Cô bước tới, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định:
“Chúng tôi hoàn toàn hiểu và tôn trọng lối sống truyền thống của các bác. Dự án này không phá bỏ, mà chỉ cải thiện cơ sở hạ tầng, tạo thêm cơ hội phát triển kinh tế, đồng thời giữ nguyên các giá trị văn hóa. Chúng tôi sẽ tham khảo ý kiến dân làng trong từng bước.”
Người trưởng thôn gật đầu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Một số người dân thì thì thầm bàn tán, ánh mắt dò xét. Hạ Linh nhận ra rằng, lời nói của cô chỉ có thể thuyết phục họ nếu cô thực sự thể hiện sự quan tâm và tôn trọng.
Lâm Kiệt đứng cạnh, thêm vào:
“Các bác có thể yên tâm. Chúng tôi muốn dự án mang lại lợi ích cho tất cả mọi người. Linh sẽ là người trực tiếp phối hợp, còn tôi hỗ trợ về kỹ thuật và tài chính.”
Buổi khảo sát kết thúc với nhiều phản hồi khác nhau. Một số người tỏ vẻ đồng ý, nhưng vẫn còn vài người do dự. Hạ Linh cảm thấy vừa mệt vừa căng thẳng, nhưng ánh mắt của Lâm Kiệt nhìn cô đầy ủng hộ, khiến cô có thêm động lực.
Trên đường về, Hạ Linh thở dài:
“Thật không dễ dàng chút nào. Tôi chưa bao giờ phải thuyết phục người khác nhiều như thế này.”
Lâm Kiệt cười nhẹ:
“Đó là thử thách. Nhưng Linh sẽ học được nhiều thứ. Mỗi lần khó khăn như vậy sẽ giúp cô trưởng thành hơn.”
Khi về đến nhà, Hạ Linh thấy cha mẹ đang ngồi trong phòng khách. Cha cô hỏi ngay:
“Hôm nay công việc thế nào, con?”
Hạ Linh ngồi xuống, kể lại mọi chi tiết, từ việc gặp trưởng thôn đến phản ứng của dân làng. Mẹ cô nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Con phải kiên nhẫn, Linh à. Công việc mới bao giờ cũng khó, nhưng gia đình luôn ở bên hỗ trợ con.”
Hạ Linh mỉm cười, cảm thấy áp lực vơi đi phần nào. Cô nhận ra rằng, gia đình và những người thân chính là chỗ dựa để cô tự tin đối diện thử thách.
Tối hôm đó, Hạ Linh ngồi lại phòng, mở laptop, chuẩn bị báo cáo chi tiết cho dự án ngày mai. Cô thấy mệt nhưng tràn đầy quyết tâm. Công việc ở quê nhà không giống thành phố, không chỉ là con số hay kế hoạch, mà còn là sự đồng lòng, là cảm xúc và niềm tin của người dân.
Lâm Kiệt bước vào, tay cầm hai cốc trà nóng:
“Cô gái làm việc chăm chỉ, uống chút trà cho đỡ mệt nhé.”
Hạ Linh nhận cốc trà, ánh mắt chạm vào anh, bỗng thấy lòng ấm áp:
“Cảm ơn Kiệt. Hôm nay nếu không có cậu, chắc tôi sẽ mệt mỏi hơn nhiều.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Đó là điều tôi nên làm. Chúng ta là đồng đội mà.”
Hạ Linh nhấp một ngụm trà, cảm nhận hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể. Cô nhận ra rằng, dù dự án mới chỉ bắt đầu, thử thách đã hiện hữu, nhưng có Lâm Kiệt và gia đình bên cạnh, mọi việc sẽ bớt căng thẳng hơn.
Trước khi đi ngủ, Hạ Linh ra ban công nhìn ánh trăng chiếu xuống con đường làng. Cô nhớ lại những câu chuyện ngày thơ bé với Lâm Kiệt, những trò nghịch ngợm bên bờ sông, và nhận ra rằng, trở về quê nhà không chỉ là về nơi chốn, mà còn là trở về với những giá trị tinh thần, tình cảm và trách nhiệm mà cô đã quên đi giữa thành phố xa hoa.
Cô nhắm mắt, thở dài, tự nhủ:
“Công việc sẽ còn nhiều thử thách, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Gia đình và những người đồng hành sẽ là động lực để tôi tiếp tục tiến bước.”
Và trong lòng Hạ Linh, hình bóng quê nhà, cha mẹ, cậu em trai và Lâm Kiệt hiện lên rõ ràng, nhắc nhở cô rằng: mọi thử thách đều có thể vượt qua nếu có niềm tin và tình yêu thương bên cạnh.