Sáng hôm sau, Hạ Linh thức dậy với cảm giác vừa hứng khởi vừa hồi hộp. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày bận rộn, với nhiều buổi gặp gỡ dân làng và khảo sát hiện trường dự án. Nhưng ngoài áp lực công việc, một cảm giác lạ lùng cứ len lỏi trong lòng cô: ánh mắt và nụ cười của Lâm Kiệt hôm qua vẫn khiến tim cô bồn chồn.
Sau bữa sáng, Hạ Linh cùng Lâm Kiệt chuẩn bị đi khảo sát các địa điểm dự án mới. Trên đường đi, cô chú ý thấy Lâm Kiệt nhận được một cuộc điện thoại từ một người lạ, ánh mắt anh hơi căng thẳng, và giọng nói trở nên nghiêm trọng.
Hạ Linh lặng lẽ quan sát, trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu lẫn tò mò: Ai gọi cậu ấy giữa lúc dự án quan trọng như vậy?
Khi họ đến nhà một hộ dân, một số người vẫn còn nghi ngại về dự án. Hạ Linh đứng trước dân làng, cố gắng giải thích từng chi tiết, nhưng trong lòng cô vẫn không thể quên cuộc gọi sáng nay của Lâm Kiệt. Khi anh bước tới hỗ trợ cô, ánh mắt anh lướt qua cô một cách lạ lùng, khiến Hạ Linh cảm thấy bối rối.
Một tình huống nhỏ xảy ra: một số người dân phản đối việc đặt điểm nghỉ chân cho khách du lịch gần nhà họ. Hạ Linh đề xuất phương án thay thế, nhưng Lâm Kiệt lại đưa ra ý kiến trái ngược, giọng anh nghiêm khắc:
“Không, Linh, cách này sẽ không hiệu quả. Phải tuân theo kế hoạch chúng ta đã thống nhất.”
Hạ Linh hơi bực bội, đáp lại:
“Nhưng dựa vào thực tế hiện trường, cách của tôi có lý do chứ. Cậu không lắng nghe gì cả sao?”
Lâm Kiệt hơi nhíu mày:
“Tôi nghe rồi, nhưng phương án của Linh có thể ảnh hưởng đến toàn bộ dự án. Chúng ta phải cân nhắc kỹ.”
Cuộc tranh luận kéo dài, vừa với dân làng vừa giữa hai người, khiến không khí căng thẳng hơn. Hạ Linh cảm thấy ấm ức: Cậu ấy chưa từng nghi ngờ tôi trước đây… sao hôm nay lại như vậy?
Sau khi rời hiện trường, Hạ Linh đi bộ một đoạn xa để suy nghĩ. Cô cảm thấy tức giận và bối rối cùng lúc. Trong khi đó, Lâm Kiệt đứng bên, trầm ngâm nhìn cô, nhưng chưa một lời giải thích. Sự im lặng của anh khiến Hạ Linh càng thêm khó chịu: Có phải anh đang giấu điều gì? Hay đang không tin tưởng tôi?
Đến trưa, cả hai quay về văn phòng dự án. Hạ Linh vẫn giữ vẻ cau có, không nói nhiều. Lâm Kiệt nhận thấy sự thay đổi thái độ của cô, hơi lo lắng:
“Linh, hôm nay có chuyện gì sao? Sao trông cậu khó chịu thế?”
Hạ Linh dừng lại, nhìn anh nghiêm túc:
“Cậu… cậu có gì giấu tôi à? Sáng nay nhận điện thoại, sao không nói gì cả?”
Lâm Kiệt hơi bối rối, giọng anh trầm lại:
“À, đó là chuyện công việc riêng. Không liên quan gì đến Linh đâu. Tôi không muốn làm phiền cậu.”
Hạ Linh cảm thấy chưa thỏa đáng, nhưng không thể nói gì thêm. Cô quay mặt đi, ánh mắt vẫn còn lo lắng và đôi chút thất vọng.
Buổi chiều, khi cả hai đến khảo sát khu vực rừng ngập nước, tình hình trở nên căng thẳng hơn. Một số hộ dân tỏ vẻ nghi ngờ dự án sẽ phá vỡ môi trường sống. Hạ Linh cố gắng trình bày bằng giọng điệu mềm mỏng, nhưng Lâm Kiệt lại xen vào với giọng nghiêm khắc, nhấn mạnh vào hiệu quả và lợi ích kinh tế.
Hạ Linh thấy mình bị coi thường một chút: Anh ta không tôn trọng ý kiến của tôi sao? Áp lực công việc cộng thêm cảm giác bất an về cuộc gọi sáng nay khiến cô nổi nóng, đôi tay run run khi cố trình bày.
Cuối cùng, một người dân lớn tuổi đứng lên, ánh mắt nhìn Hạ Linh và Lâm Kiệt xen lẫn nghiêm nghị:
“Các cháu có vẻ chưa thống nhất ý kiến với nhau. Nếu cứ cãi nhau, dân làng chúng tôi sẽ không biết nên nghe ai cả.”
Hạ Linh cúi mặt, cảm thấy xấu hổ: Mình đã để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc…
Lâm Kiệt thở dài, nhìn cô, giọng dịu dàng hơn:
“Linh… tôi không muốn làm cậu khó chịu. Chỉ là tôi lo lắng dự án không suôn sẻ. Chúng ta phải phối hợp thật chặt, không nên để hiểu lầm xen vào.”
Hạ Linh nhìn anh, ánh mắt chùng xuống, nhưng vẫn chưa thể nói lời tha thứ ngay. Cô cảm thấy mâu thuẫn trong lòng: vừa tức giận, vừa hiểu, vừa bối rối.
Khi trở về nhà, Hạ Linh quyết định tách mình ra một góc yên tĩnh, mở nhật ký cũ ra xem. Những dòng chữ cô viết từ ngày còn học cấp hai bất chợt hiện lên, nhắc cô về những trò nghịch ngợm, những lần cô và Lâm Kiệt đồng hành cùng nhau. Cô nhận ra rằng, giữa hai người có sự gắn kết từ lâu, và những hiểu lầm hôm nay chỉ là thử thách nhỏ trong mối quan hệ đó.
Buổi tối, Hạ Linh và Lâm Kiệt ngồi ăn tối cùng gia đình. Không khí hơi căng thẳng, nhưng Hạ Linh cảm nhận được sự quan tâm của anh qua từng cử chỉ nhỏ: đưa cô ly nước, nhắc nhở cô ăn đủ chất, và lặng lẽ gật đầu khi cha cô hỏi về dự án.
Khi cả nhà lên phòng nghỉ ngơi, Hạ Linh đứng bên cửa sổ nhìn trăng chiếu sáng ngôi làng. Cô thở dài, tự nhủ:
“Đây là hiểu lầm đầu tiên… nhưng chắc chắn sẽ còn nhiều thử thách nữa. Phải học cách kiềm chế cảm xúc, phối hợp với Lâm Kiệt thật tốt, vì dự án và cả tương lai.”
Lâm Kiệt đứng phía sau cô, nhìn cô chăm chú, rồi nhẹ giọng:
“Linh… mình không muốn hiểu lầm xen vào giữa chúng ta. Mình tôn trọng ý kiến cậu, và mong cậu cũng hiểu rằng mình chỉ lo lắng cho dự án thôi.”
Hạ Linh nhìn anh, ánh mắt dịu lại, gật đầu:
“Dạ… mình hiểu. Chỉ là… đôi khi mình nhạy cảm quá. Mình sẽ cố gắng kiềm chế.”
Anh cười nhẹ, vẻ mặt thư giãn hơn:
“Đó là điều tốt. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua thử thách, không chỉ vì dự án mà còn vì nhau.”
Đêm đó, Hạ Linh nằm trên giường, nhớ lại từng khoảnh khắc hôm nay. Cô nhận ra rằng, hiểu lầm đôi khi là thử thách để con người trưởng thành, để tình cảm thêm bền chặt. Và quan trọng hơn, cô biết rằng, dù có bối rối, có áp lực, cô vẫn có Lâm Kiệt bên cạnh, và cả gia đình ủng hộ.
Cô nhắm mắt, cảm nhận ánh trăng và không khí yên bình len lỏi vào phòng: “Đúng, đây mới chỉ là khởi đầu. Và mình sẽ không để hiểu lầm phá hỏng điều gì cả.”Sáng hôm sau, Hạ Linh thức dậy với cảm giác vừa hứng khởi vừa hồi hộp. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày bận rộn, với nhiều buổi gặp gỡ dân làng và khảo sát hiện trường dự án. Nhưng ngoài áp lực công việc, một cảm giác lạ lùng cứ len lỏi trong lòng cô: ánh mắt và nụ cười của Lâm Kiệt hôm qua vẫn khiến tim cô bồn chồn.
Sau bữa sáng, Hạ Linh cùng Lâm Kiệt chuẩn bị đi khảo sát các địa điểm dự án mới. Trên đường đi, cô chú ý thấy Lâm Kiệt nhận được một cuộc điện thoại từ một người lạ, ánh mắt anh hơi căng thẳng, và giọng nói trở nên nghiêm trọng.
Hạ Linh lặng lẽ quan sát, trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu lẫn tò mò: Ai gọi cậu ấy giữa lúc dự án quan trọng như vậy?
Khi họ đến nhà một hộ dân, một số người vẫn còn nghi ngại về dự án. Hạ Linh đứng trước dân làng, cố gắng giải thích từng chi tiết, nhưng trong lòng cô vẫn không thể quên cuộc gọi sáng nay của Lâm Kiệt. Khi anh bước tới hỗ trợ cô, ánh mắt anh lướt qua cô một cách lạ lùng, khiến Hạ Linh cảm thấy bối rối.
Một tình huống nhỏ xảy ra: một số người dân phản đối việc đặt điểm nghỉ chân cho khách du lịch gần nhà họ. Hạ Linh đề xuất phương án thay thế, nhưng Lâm Kiệt lại đưa ra ý kiến trái ngược, giọng anh nghiêm khắc:
“Không, Linh, cách này sẽ không hiệu quả. Phải tuân theo kế hoạch chúng ta đã thống nhất.”
Hạ Linh hơi bực bội, đáp lại:
“Nhưng dựa vào thực tế hiện trường, cách của tôi có lý do chứ. Cậu không lắng nghe gì cả sao?”
Lâm Kiệt hơi nhíu mày:
“Tôi nghe rồi, nhưng phương án của Linh có thể ảnh hưởng đến toàn bộ dự án. Chúng ta phải cân nhắc kỹ.”
Cuộc tranh luận kéo dài, vừa với dân làng vừa giữa hai người, khiến không khí căng thẳng hơn. Hạ Linh cảm thấy ấm ức: Cậu ấy chưa từng nghi ngờ tôi trước đây… sao hôm nay lại như vậy?
Sau khi rời hiện trường, Hạ Linh đi bộ một đoạn xa để suy nghĩ. Cô cảm thấy tức giận và bối rối cùng lúc. Trong khi đó, Lâm Kiệt đứng bên, trầm ngâm nhìn cô, nhưng chưa một lời giải thích. Sự im lặng của anh khiến Hạ Linh càng thêm khó chịu: Có phải anh đang giấu điều gì? Hay đang không tin tưởng tôi?
Đến trưa, cả hai quay về văn phòng dự án. Hạ Linh vẫn giữ vẻ cau có, không nói nhiều. Lâm Kiệt nhận thấy sự thay đổi thái độ của cô, hơi lo lắng:
“Linh, hôm nay có chuyện gì sao? Sao trông cậu khó chịu thế?”
Hạ Linh dừng lại, nhìn anh nghiêm túc:
“Cậu… cậu có gì giấu tôi à? Sáng nay nhận điện thoại, sao không nói gì cả?”
Lâm Kiệt hơi bối rối, giọng anh trầm lại:
“À, đó là chuyện công việc riêng. Không liên quan gì đến Linh đâu. Tôi không muốn làm phiền cậu.”
Hạ Linh cảm thấy chưa thỏa đáng, nhưng không thể nói gì thêm. Cô quay mặt đi, ánh mắt vẫn còn lo lắng và đôi chút thất vọng.
Buổi chiều, khi cả hai đến khảo sát khu vực rừng ngập nước, tình hình trở nên căng thẳng hơn. Một số hộ dân tỏ vẻ nghi ngờ dự án sẽ phá vỡ môi trường sống. Hạ Linh cố gắng trình bày bằng giọng điệu mềm mỏng, nhưng Lâm Kiệt lại xen vào với giọng nghiêm khắc, nhấn mạnh vào hiệu quả và lợi ích kinh tế.
Hạ Linh thấy mình bị coi thường một chút: Anh ta không tôn trọng ý kiến của tôi sao? Áp lực công việc cộng thêm cảm giác bất an về cuộc gọi sáng nay khiến cô nổi nóng, đôi tay run run khi cố trình bày.
Cuối cùng, một người dân lớn tuổi đứng lên, ánh mắt nhìn Hạ Linh và Lâm Kiệt xen lẫn nghiêm nghị:
“Các cháu có vẻ chưa thống nhất ý kiến với nhau. Nếu cứ cãi nhau, dân làng chúng tôi sẽ không biết nên nghe ai cả.”
Hạ Linh cúi mặt, cảm thấy xấu hổ: Mình đã để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc…
Lâm Kiệt thở dài, nhìn cô, giọng dịu dàng hơn:
“Linh… tôi không muốn làm cậu khó chịu. Chỉ là tôi lo lắng dự án không suôn sẻ. Chúng ta phải phối hợp thật chặt, không nên để hiểu lầm xen vào.”
Hạ Linh nhìn anh, ánh mắt chùng xuống, nhưng vẫn chưa thể nói lời tha thứ ngay. Cô cảm thấy mâu thuẫn trong lòng: vừa tức giận, vừa hiểu, vừa bối rối.
Khi trở về nhà, Hạ Linh quyết định tách mình ra một góc yên tĩnh, mở nhật ký cũ ra xem. Những dòng chữ cô viết từ ngày còn học cấp hai bất chợt hiện lên, nhắc cô về những trò nghịch ngợm, những lần cô và Lâm Kiệt đồng hành cùng nhau. Cô nhận ra rằng, giữa hai người có sự gắn kết từ lâu, và những hiểu lầm hôm nay chỉ là thử thách nhỏ trong mối quan hệ đó.
Buổi tối, Hạ Linh và Lâm Kiệt ngồi ăn tối cùng gia đình. Không khí hơi căng thẳng, nhưng Hạ Linh cảm nhận được sự quan tâm của anh qua từng cử chỉ nhỏ: đưa cô ly nước, nhắc nhở cô ăn đủ chất, và lặng lẽ gật đầu khi cha cô hỏi về dự án.
Khi cả nhà lên phòng nghỉ ngơi, Hạ Linh đứng bên cửa sổ nhìn trăng chiếu sáng ngôi làng. Cô thở dài, tự nhủ:
“Đây là hiểu lầm đầu tiên… nhưng chắc chắn sẽ còn nhiều thử thách nữa. Phải học cách kiềm chế cảm xúc, phối hợp với Lâm Kiệt thật tốt, vì dự án và cả tương lai.”
Lâm Kiệt đứng phía sau cô, nhìn cô chăm chú, rồi nhẹ giọng:
“Linh… mình không muốn hiểu lầm xen vào giữa chúng ta. Mình tôn trọng ý kiến cậu, và mong cậu cũng hiểu rằng mình chỉ lo lắng cho dự án thôi.”
Hạ Linh nhìn anh, ánh mắt dịu lại, gật đầu:
“Dạ… mình hiểu. Chỉ là… đôi khi mình nhạy cảm quá. Mình sẽ cố gắng kiềm chế.”
Anh cười nhẹ, vẻ mặt thư giãn hơn:
“Đó là điều tốt. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua thử thách, không chỉ vì dự án mà còn vì nhau.”
Đêm đó, Hạ Linh nằm trên giường, nhớ lại từng khoảnh khắc hôm nay. Cô nhận ra rằng, hiểu lầm đôi khi là thử thách để con người trưởng thành, để tình cảm thêm bền chặt. Và quan trọng hơn, cô biết rằng, dù có bối rối, có áp lực, cô vẫn có Lâm Kiệt bên cạnh, và cả gia đình ủng hộ.
Cô nhắm mắt, cảm nhận ánh trăng và không khí yên bình len lỏi vào phòng: “Đúng, đây mới chỉ là khởi đầu. Và mình sẽ không để hiểu lầm phá hỏng điều gì cả.”