gia đình là nhà

Chương 7: Người thứ ba xuất hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Hạ Linh thức dậy với tâm trạng vừa hứng khởi vừa băn khoăn. Cô biết dự án còn nhiều việc phải làm, nhưng trong lòng vẫn còn dư âm của hiểu lầm hôm qua với Lâm Kiệt. Cô mặc bộ quần áo đơn giản, buộc tóc gọn gàng, rồi bước ra sân hít thở không khí trong lành.

Khi cô vừa định ra khỏi nhà, một chiếc ô tô màu đen bóng loáng dừng trước cổng. Người bước xuống là một phụ nữ trẻ, xinh đẹp, lịch sự, với đôi mắt sắc sảo và nụ cười tỏa sáng.

“Xin chào, tôi là Trần My, quản lý đối tác từ công ty hợp tác dự án. Tôi được giao cùng phối hợp với dự án của các cháu,” cô ta nói, giọng vừa thân thiện vừa tự tin.

Hạ Linh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lễ phép:

“Chào chị. Tôi là Hạ Linh, phụ trách phần thiết kế và quản lý dự án tại địa phương. Rất vui được hợp tác cùng chị.”

Trần My cười, ánh mắt thoáng nhìn Lâm Kiệt đang đứng bên cạnh:

“Và cậu chắc hẳn là Lâm Kiệt, đồng hành cùng Linh? Rất vui được gặp hai cháu.”

Lâm Kiệt gật đầu, nhưng Hạ Linh nhận thấy một ánh mắt sắc bén, hơi tò mò của Trần My dành cho anh, khiến cô trong lòng cảm thấy hơi bất an. Có điều gì đó không bình thường…

Buổi sáng, cả ba cùng đến văn phòng dự án tạm thời. Trần My nhanh chóng thể hiện tính chuyên nghiệp: sắp xếp tài liệu, đưa ra kế hoạch làm việc, và đưa ra các ý kiến cải tiến dự án. Ban đầu, Hạ Linh thấy vui mừng vì có thêm người hỗ trợ, nhưng dần dần cảm thấy áp lực khi Trần My liên tục trao đổi riêng với Lâm Kiệt về các chi tiết quan trọng, mà không hề hỏi ý kiến cô.

Một lần, khi họ khảo sát bãi đất trống gần sông, Trần My bước đến gần Lâm Kiệt, chỉ vào bản vẽ:

“Kiệt, nếu chúng ta di chuyển khu nghỉ chân sang hướng này, sẽ hiệu quả hơn. Cậu thấy sao?”

Hạ Linh đứng phía xa, lồng ngực hơi nặng: Tại sao cô ấy lại hỏi trực tiếp anh ấy, mà không hỏi tôi? Tôi là người phụ trách địa phương mà…

Khi Lâm Kiệt trả lời:

“Đúng, phương án này hợp lý, nhưng chúng ta cũng cần cân nhắc ý kiến của dân làng và Linh,”

Hạ Linh hơi thở dài, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế:

“Dạ, tôi cũng nghĩ phương án này cần xem xét thêm thực tế.”

Trần My nhếch môi cười, ánh mắt lấp lánh một cách khó hiểu, nhưng không nói gì thêm. Hạ Linh cảm thấy một cảm giác cạnh tranh lạ lùng từ cô gái này, vừa chuyên nghiệp vừa khiến cô e dè.

Buổi chiều, cả nhóm quay về văn phòng để tổng hợp báo cáo. Trần My đề xuất một số thay đổi về kế hoạch, và tiếp tục trao đổi riêng với Lâm Kiệt. Hạ Linh đứng một góc, cảm giác bị bỏ rơi, và lòng bắt đầu dấy lên chút ghen tỵ: Liệu anh ấy đang tin tưởng cô ấy hơn tôi sao?

Lâm Kiệt nhận thấy sự thay đổi thái độ của Hạ Linh, liền gọi cô ra ngoài văn phòng:

“Linh, sao cậu trầm ngâm vậy? Có chuyện gì không?”

Hạ Linh quay mặt, giọng hơi bực bội:

“Không… không có gì. Chỉ là… hôm nay em thấy hơi… không thoải mái khi chị My liên tục trao đổi riêng với anh.”

Anh thở dài, nhẹ nhàng nắm tay cô:

“Linh à, cậu đừng lo. Trần My là đối tác, cần trao đổi công việc. Nhưng không có nghĩa cô ấy thay thế cậu trong dự án. Cậu vẫn là người quan trọng nhất ở địa phương.”

Hạ Linh nhìn vào mắt anh, thấy sự chân thành, nhưng trong lòng vẫn còn băn khoăn: Liệu anh ấy thực sự nghĩ vậy không? Hay chỉ nói cho tôi yên lòng?

Đêm hôm đó, Hạ Linh trở về nhà, ngồi trong phòng riêng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng soi chiếu cả làng, nhưng lòng cô vẫn rối bời. Cô nhớ lại từng hành động của Trần My, ánh mắt sắc bén và nụ cười tự tin, cảm giác rằng có người thứ ba đang xuất hiện trong mối quan hệ giữa cô và Lâm Kiệt khiến tim cô nhói lên.

Trong khi đó, Lâm Kiệt ngồi ở phòng khách, nhìn hồ sơ dự án và nghĩ về Hạ Linh. Anh biết cô đang cảm thấy áp lực và có chút ghen tuông, nhưng anh cũng không muốn làm cô cảm thấy yếu đuối hay thiếu tự tin. Anh tự nhủ: “Phải chứng minh cho Linh thấy rằng cô ấy là người quan trọng nhất, không ai có thể thay thế cô ấy.”

Sáng hôm sau, Hạ Linh quyết định chủ động tiếp cận Trần My, cố gắng hiểu rõ hơn về đối tác mới này. Khi gặp cô gái, Hạ Linh nói thẳng:

“Chị My, tôi muốn hợp tác hiệu quả, nhưng mong chị cũng tôn trọng vai trò của tôi tại địa phương. Mọi ý kiến quan trọng cần tham khảo tôi trước khi quyết định.”

Trần My nhếch môi, nụ cười vẫn đầy tự tin:

“Đương nhiên, Linh. Tôi không muốn vượt quyền cậu. Chỉ là tôi muốn dự án thuận lợi, và sẽ trao đổi với tất cả mọi người để đạt hiệu quả tốt nhất.”

Hạ Linh cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng vẫn dè chừng. Cô biết, sự xuất hiện của Trần My không chỉ là thử thách công việc mà còn là thử thách cảm xúc: liệu cô có giữ được lòng tin nơi Lâm Kiệt, giữa một đối tác vừa mới xuất hiện?

Buổi chiều, cả nhóm khảo sát một số địa điểm khác. Hạ Linh nhận ra rằng Trần My thực sự có năng lực, nhưng cách tiếp cận và ánh mắt đôi khi khiến cô thấy e dè. Dù vậy, Hạ Linh tự nhủ: “Mình sẽ không để cảm xúc chi phối công việc. Dù có khó chịu, cũng phải hợp tác chuyên nghiệp.”

Trở về nhà, Hạ Linh nhìn Lâm Kiệt, thấy ánh mắt anh vẫn quan tâm và nhẹ nhàng:

“Linh, hôm nay cậu làm tốt. Đừng lo lắng về Trần My, cứ tập trung vào dự án và công việc của mình.”

Cô mỉm cười, đôi mắt ánh lên quyết tâm:

“Dạ… tôi sẽ cố gắng. Không để bất cứ ai làm tôi lạc hướng.”

Đêm đó, Hạ Linh nằm trên giường, nhìn trăng chiếu qua cửa sổ, suy nghĩ về một tương lai có thể có nhiều thử thách, không chỉ trong công việc mà còn trong mối quan hệ với Lâm Kiệt. Cô biết, người thứ ba vừa xuất hiện sẽ là một phép thử, để cô học cách kiềm chế cảm xúc, tin tưởng và phối hợp cùng Lâm Kiệt, không để hiểu lầm hay ghen tuông ảnh hưởng đến cả công việc và tình cảm.

Cô nhắm mắt, tự nhủ:

“Đây chỉ mới là khởi đầu. Tôi sẽ không để bất cứ ai hay điều gì làm tôi lung lay. Gia đình, Lâm Kiệt và dự án – tôi sẽ cân bằng tất cả.”

Và trong lòng Hạ Linh, hình bóng Trần My hiện lên, không chỉ là đối tác mà còn là người nhắc nhở cô về giá trị bản thân và lòng quyết tâm, đồng thời làm mối quan hệ giữa cô và Lâm Kiệt trở nên rối rắm, đầy sức hút cho những chương tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×