giả mạo nhưng thật lòng

Chương 10: Sự Thật Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Biển đêm tĩnh lặng.

Gió thổi lạnh buốt, mang theo mùi muối mằn mặn len vào từng nhịp thở.

Lâm Diệp Minh ngồi co mình bên cửa sổ căn hộ nhỏ, tay cầm ly cà phê đã nguội. Ánh trăng hắt lên khuôn mặt cô, khiến đôi mắt càng thêm sâu và trống rỗng.

Ba ngày rồi, cô không liên lạc với ai.

Ba ngày cố quên đi người đàn ông đã khiến cô vừa đau, vừa không thể ngừng nghĩ tới.

Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

Cô nhíu mày — không ai biết cô ở đây cả.

Tiếng gõ lại vang, mạnh hơn, dồn dập hơn.

“Diệp Minh, mở cửa.”

Cô sững người. Giọng nói ấy… trầm, khàn, quen thuộc đến đau lòng.

Cô đứng bật dậy, tim đập loạn, nhưng rồi cố hít sâu, tự nhủ: Không, không được yếu lòng.

“Anh đi đi!” — cô nói vọng ra, giọng nghẹn lại.

“Tôi không có gì để nói với anh nữa.”

“Vậy thì tôi nói.”

Tiếng khoá xoay — anh đã có chìa. Cửa mở ra, bóng dáng cao lớn của Hàn Triết Vũ hiện ra giữa ánh sáng lờ mờ.

Áo sơ mi ướt sũng, tóc rối, ánh mắt đỏ ngầu.

“Anh… sao anh biết tôi ở đây?”

“Vì tôi đã tìm em suốt ba ngày.”

Anh bước đến gần, hơi thở nặng nhọc. Cô lùi lại từng bước, cho đến khi lưng chạm vào tường.

“Anh đến làm gì? Muốn tôi tiếp tục đóng vai bạn gái giả sao?”

“Không.” Anh khàn giọng. “Tôi đến để nói thật.”

Anh tiến thêm một bước, đôi mắt dán chặt vào cô.

“Bức ảnh hôm đó — là dàn dựng. Tôi không hề qua đêm với Thẩm Dao.”

Cô siết chặt tay, cười nhạt: “Anh mong tôi tin vào lời đó à?”

Anh lấy trong túi ra một phong bì, ném xuống bàn. “Bên trong là bản ghi hình từ camera khách sạn. Cô ta là người gọi paparazzi đến.”

Cô nhìn anh, vẻ ngạc nhiên dần thay thế nỗi giận dữ.

Anh tiếp:

“Cô ta muốn phá hợp đồng giữa chúng ta. Vì cô ta biết tôi… không còn coi nó là hợp đồng nữa.”

“Anh nói gì?”

“Diệp Minh.”

Anh gọi tên cô, giọng khàn đặc. “Ngay từ đầu, tôi chỉ nghĩ mọi thứ là giả. Nhưng từ lúc em rời đi, tôi mới nhận ra… tôi sợ mất em thật.”

Cô nhìn anh thật lâu, lòng như bị ai bóp nghẹt.

“Anh có biết tôi đã phải cố thế nào để tin anh không?”

“Biết.” Anh khẽ chạm tay vào má cô, giọng run nhẹ. “Và tôi không xứng đáng được em tin, nhưng… cho tôi cơ hội để chứng minh.”

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng đôi tay anh lại nắm chặt hơn, như sợ chỉ cần buông ra là cô biến mất mãi.

“Anh biết mình sai. Anh đáng bị ghét. Nhưng đừng im lặng như thế nữa, Diệp Minh. Nếu em muốn chấm dứt, hãy nhìn vào mắt tôi mà nói.”

Cô ngẩng lên, nước mắt rơi lặng lẽ.

Ánh mắt anh vẫn như cũ — sâu thẳm, quyết liệt, nhưng bây giờ không còn kiêu ngạo, chỉ còn sự thật lòng trần trụi.

“Anh không nói dối?”

“Không.” Anh cúi xuống, ánh mắt nghiêm túc. “Tôi chưa từng muốn rời xa em.”

Cô đứng lặng hồi lâu, rồi khẽ hỏi:

“Vậy còn hợp đồng?”

“Xé đi.”

Anh lấy tờ giấy trong túi áo — bản hợp đồng mà cô đã ký — và xé nát ngay trước mặt cô.

Giấy bay tơi tả trong không khí, rơi xuống sàn như tuyết.

Cô nhìn anh, vừa sững sờ vừa nghẹn ngào.

“Anh không cần hợp đồng để giữ em.” Anh nói khẽ, cúi xuống gần hơn, hơi thở anh hòa vào nhịp tim cô. “Vì lần này, tôi muốn giữ em… bằng thật lòng.”

Cô nhắm mắt, nước mắt lăn dài.

Bên ngoài, tiếng mưa rơi nhẹ trên mái hiên.

Trong căn phòng nhỏ, hai con người từng tổn thương nhau giờ lại đứng gần đến mức chỉ cần một nhịp thở cũng có thể khiến tất cả tan biến.

Nhưng ngay khi mọi thứ tưởng như ấm lại, điện thoại anh reo lên.

Tên người gọi hiện trên màn hình: Thẩm Dao.

Anh thoáng khựng, nhưng không bắt máy.

Thế nhưng, vài giây sau, tin nhắn được gửi đến — chỉ một dòng:

“Nếu anh không về ngay, tôi sẽ nói ra bí mật của Lâm Diệp Minh.”

Cô nhìn thấy, sắc mặt tái đi.

“Bí mật… gì?”

Anh quay lại, ánh mắt anh chấn động khi thấy nỗi sợ trong mắt cô.

“Diệp Minh, em… đang giấu tôi chuyện gì sao?”

Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ quay đi, đôi vai run lên.

Trong khoảnh khắc ấy, không ai nói thêm lời nào — chỉ còn lại tiếng mưa, và khoảng cách giữa họ… lại dần xa ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×