Mưa.
Trời đổ mưa từ sáng sớm, xối ào ạt lên những tán cây trước biệt thự.
Lâm Diệp Minh thu dọn hành lý, từng món đồ một, lặng lẽ như thể sợ chính mình nghe thấy tiếng tim vỡ.
Bức ảnh trên mạng cứ lặp đi lặp lại trước mắt cô — Hàn Triết Vũ và Thẩm Dao cùng bước ra từ khách sạn, ánh đèn flash chớp loang như những nhát dao cắt qua lòng.
Không một lời giải thích. Không một tin nhắn.
Điện thoại rung lên. Là anh gọi.
Cô nhìn màn hình rất lâu, rồi tắt máy.
Cửa biệt thự mở ra, cô kéo vali đi thẳng ra ngoài, không quay đầu.
Nhưng ngay khi cô vừa bước xuống bậc thềm, giọng anh vang lên phía sau, trầm thấp, dằn lại từng chữ:
“Cô định đi đâu?”
Cô khựng lại, siết chặt tay cầm vali.
“Đi khỏi nơi này. Hợp đồng của chúng ta kết thúc rồi.”
“Chưa hết hạn.”
“Nhưng tôi không muốn tiếp tục nữa.”
Anh bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt sâu thẳm và lạnh đi vài phần.
“Vì tấm ảnh đó à?”
“Anh còn muốn nói gì nữa sao?” — cô bật cười, giọng run run — “Anh đi cùng cô ta giữa đêm, rồi để truyền thông chụp được. Anh nghĩ tôi sẽ còn tin anh sao?”
Anh siết tay chặt hơn, nhưng ánh mắt lại rối loạn. “Tôi chỉ đi giải quyết chuyện cũ. Không có gì như cô nghĩ.”
“Giải quyết chuyện cũ?” — cô nghẹn giọng, “Hay là nối lại với người cũ?”
Anh im lặng. Chỉ vài giây thôi, nhưng với cô, như cả đời.
Sự im lặng ấy là câu trả lời tàn nhẫn nhất.
Cô rút tay khỏi anh, giọng khẽ khàn:
“Cảm ơn anh vì đã cho tôi ảo tưởng rằng mình được quan tâm. Nhưng hóa ra, tôi chỉ là người thế vai.”
“Không phải như vậy, Diệp Minh!” — anh gọi với theo, giọng pha chút tuyệt vọng — “Cô không hiểu tôi—”
“Không cần hiểu nữa.”
Cô ngắt lời, đôi mắt long lanh nước: “Anh không cần phải giả vờ quan tâm. Chúng ta vốn chỉ là giả thôi mà.”
Rồi cô kéo vali rời đi, không quay lại.
Anh đứng giữa hiên, mưa ướt cả vai áo, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.
Tối hôm đó, biệt thự im lặng đến trống rỗng.
Anh ngồi một mình trên ghế sofa, nhìn ly rượu sóng sánh trong tay, nhớ lại từng khoảnh khắc nhỏ — nụ cười của cô, ánh mắt, giọng nói, tất cả như vẫn còn quanh đây.
Thẩm Dao gọi đến.
“Anh thấy chưa? Tôi đã nói rồi, cô ta chỉ đang diễn.”
Anh lạnh giọng: “Đừng xen vào chuyện của tôi nữa.”
“Vậy còn khách sạn? Anh giải thích sao nếu cô ta hỏi?”
“Tôi chẳng cần giải thích gì cả.” — Anh đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng — “Nhưng tôi cần biết ai là người tung tấm ảnh đó.”
Giọng Thẩm Dao khựng lại. “Anh nghĩ là tôi?”
Anh không đáp, chỉ nói: “Nếu đúng là cô, thì tôi không bao giờ tha thứ.”
Rồi anh tắt máy.
Ngày thứ ba, Hàn Triết Vũ đến công ty nhưng không thể tập trung nổi.
Bất cứ khi nào cầm bút ký, hình ảnh Diệp Minh lại hiện lên trong đầu — ánh mắt tổn thương, cái cách cô cắn môi để không bật khóc.
Thư ký bước vào: “Tổng giám đốc, Lâm tiểu thư xin nghỉ việc chính thức. Hồ sơ đã gửi qua email.”
Tay anh khựng lại.
Nghỉ việc.
Tức là, cô thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn.
Anh đứng dậy đột ngột, cầm áo khoác.
Thư ký ngạc nhiên: “Ngài đi đâu vậy ạ?”
Anh chỉ nói ngắn gọn: “Tìm người.”
Còn cô — khi ấy đã rời thành phố, thuê một căn hộ nhỏ ven biển.
Tiếng sóng rì rào, gió thổi lạnh, và nỗi trống rỗng trong lòng cứ lớn dần.
Cô mở laptop, nhìn vào hợp đồng “Bạn gái giả mạo” đã ký, rồi ấn nút xóa vĩnh viễn.
Nước mắt rơi xuống bàn phím.
“Chấm dứt thật rồi…”
Nhưng cô không biết rằng, cách đó vài giờ, một chiếc xe đen đang lao về phía bờ biển, người đàn ông trong xe ánh mắt đỏ ngầu, tay nắm chặt vô lăng.
“Em không có quyền rời đi như thế đâu, Lâm Diệp Minh.”