giả mạo nhưng thật lòng

Chương 11: Bí Mật Bị Vạch Trần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng vừa hé qua tấm rèm, điện thoại của Hàn Triết Vũ rung không ngừng.

Tin nhắn, cuộc gọi, email — tất cả cùng đổ về một lúc.

Anh mở máy, gương mặt thoáng cứng lại khi thấy dòng tin tức đầu tiên đang chiếm trọn các trang báo mạng:

“Bạn gái hợp đồng của Hàn Triết Vũ – Lộ thân phận thật: Kẻ từng bị truy nã vì bê bối tài chính!”

Ảnh cô, thông tin cá nhân, thậm chí cả hồ sơ từ công ty cũ đều bị đào lên.

Dưới phần bình luận là vô số lời sỉ nhục:

“Cô ta lợi dụng anh ta để rửa sạch quá khứ.”

“Thì ra là loại phụ nữ trèo cao.”

“Đúng là không ai vô cớ được tổng tài chú ý!”

Anh siết chặt điện thoại, đôi mắt tối sầm lại.

“Thẩm Dao…” — anh gần như nghiến răng.

Trong căn hộ ven biển, Lâm Diệp Minh ngồi gục bên bàn. Màn hình laptop hiện lên vô số bài viết về chính cô.

Từng dòng chữ, từng bình luận, như hàng trăm mũi dao đâm thẳng vào tim.

Cô run run kéo xuống cuối bài — hình ảnh mình bị chụp lén trong phòng làm việc của công ty cũ, đi kèm chú thích:

“Nữ nhân viên dính nghi án tham ô nội bộ, từng bị sa thải và cấm hành nghề.”

Cô nhắm chặt mắt.

Quá khứ ấy, cô đã cố chôn vùi — chuyện cô bị người khác hãm hại, bị gài bẫy trong vụ chuyển tiền trái phép. Dù đã được minh oan sau đó, nhưng công ty vẫn âm thầm buộc cô rời đi để giữ danh tiếng.

Và giờ, tất cả lại bị lôi lên, một lần nữa nghiền nát cô trước mắt thiên hạ.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cô không mở.

“Diệp Minh, là anh.”

Giọng anh khàn đi vì mệt. “Mở cửa. Anh biết rồi.”

Cô cắn môi, giọng nghẹn: “Anh đến làm gì nữa? Để hỏi xem tôi có phải loại người như họ nói không sao?”

Anh đẩy cửa bước vào. Gương mặt anh đầy vẻ tức giận — không phải vì cô, mà vì những gì người khác đang làm với cô.

“Anh biết em vô tội.” Anh nói dứt khoát. “Anh đã điều tra. Người gài em là đối thủ của công ty cũ. Và tin vừa rồi… là Thẩm Dao tung ra.”

Cô sững người, nước mắt chực trào.

“Tại sao cô ta lại làm vậy? Tôi chưa bao giờ hại cô ta!”

“Vì anh.”

Anh nhìn cô, ánh mắt đau đớn. “Cô ta muốn em biến mất khỏi cuộc đời anh.”

Cô lắc đầu, bước lùi lại:

“Nhưng bây giờ em đã thành trò cười rồi, Triết Vũ à. Báo chí, mạng xã hội — tất cả đều đang ném đá em. Ở bên anh, em chỉ khiến anh mất mặt thêm thôi.”

Anh siết vai cô, giọng trầm mạnh:

“Nghe cho rõ — anh không quan tâm dư luận nói gì. Anh chỉ quan tâm đến em.”

Cô bật khóc, nắm chặt tay anh:

“Nhưng họ sẽ không để anh yên. Cả công ty, cổ đông, truyền thông… tất cả sẽ tấn công anh vì em!”

“Thì để họ đến.” Anh gằn giọng, ánh mắt đầy kiên định. “Anh có thể mất công ty, mất danh tiếng… nhưng không muốn mất em thêm lần nữa.”

Buổi chiều, cuộc họp khẩn cấp của tập đoàn Hàn Thị diễn ra.

Các cổ đông nổi giận, ném báo cáo lên bàn.

“Một người có quá khứ như vậy không thể xuất hiện bên cạnh tổng giám đốc!”

“Nếu không giải quyết ngay, cổ phiếu sẽ sụt thê thảm!”

Hàn Triết Vũ ngồi ở đầu bàn, ánh mắt lạnh như băng.

“Tôi đã điều tra. Tất cả là tin giả.”

“Dù là giả, dư luận không quan tâm đâu!” — một giọng nói vang lên. “Anh phải công khai chia tay cô ta, ít nhất là tạm thời!”

Không khí nặng nề.

Anh ngẩng lên, ánh mắt sáng rực đầy quyết liệt:

“Không. Tôi sẽ không chia tay người mình yêu chỉ để làm vừa lòng công chúng.”

Phòng họp rơi vào im lặng chết lặng.

Tối hôm đó, Hàn Triết Vũ tổ chức buổi họp báo đột ngột.

Hàng chục máy quay, nhà báo chen chúc.

Anh bước ra giữa ánh đèn flash, gương mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt đầy khí phách.

“Tôi, Hàn Triết Vũ, xác nhận — những thông tin về Lâm Diệp Minh hoàn toàn sai lệch.

Cô ấy không phạm pháp, không lợi dụng ai.

Và hơn hết, cô ấy là người phụ nữ tôi yêu.”

Cả hội trường nổ tung.

Phóng viên hét lên:

“Anh nói thật chứ?!”

“Vậy tin đồn hợp đồng là gì?”

Anh nhìn thẳng ống kính, mỉm cười nhẹ:

“Ban đầu là thật. Nhưng tình cảm bây giờ — không còn trong bất kỳ bản hợp đồng nào.”

Ở căn hộ ven biển, cô ngồi lặng trước màn hình, nước mắt rơi không ngừng.

Ánh sáng từ màn hình phản chiếu trong mắt — ấm áp, chân thành, và đầy niềm tin.

“Anh ấy… thật sự vì mình mà làm điều đó sao?”

Nhưng khi mọi người đang rúng động vì tuyên bố ấy, một tin nhắn khác được gửi đến điện thoại của cô — không tên, không địa chỉ:

“Cô tưởng anh ta có thể bảo vệ cô mãi sao?

Cuộc chơi mới chỉ bắt đầu, Lâm Diệp Minh.”

Cô nhìn dòng tin nhắn, bàn tay khẽ run.

Trong bóng tối, một bàn tay khác đang gõ lên bàn phím, nụ cười lạnh lẽo hiện trên môi — một kẻ thứ ba chưa từng lộ mặt, người thực sự đứng sau mọi chuyện… chưa hề dừng lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×