giả mạo nhưng thật lòng

Chương 12: Kẻ Đứng Sau Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, mưa lại rơi.

Lâm Diệp Minh ngồi trên giường, tay cầm điện thoại, mắt vẫn dán vào dòng tin nhắn vô danh vừa nhận.

“Cuộc chơi mới chỉ bắt đầu.”

Cô đọc đi đọc lại, mỗi chữ như nhỏ máu.

Nếu Thẩm Dao là người tung tin, vậy ai lại có thể theo dõi cô đến tận nơi này và gửi tin đe dọa?

Cửa phòng vang lên tiếng gõ.

“Là anh.” – Giọng Hàn Triết Vũ khàn và mệt, nhưng trầm ấm.

Cô mở cửa. Anh vẫn trong bộ vest tối, ướt mưa, đôi mắt sâu hằn tia mỏi mệt.

“Anh vừa họp xong?”

“Ừ.” – Anh gật nhẹ. “Họp xong thì đến đây luôn. Anh lo cho em.”

Cô cười nhạt: “Giờ này anh còn dám đến à? Báo chí đang săn anh khắp nơi.”

“Anh mặc kệ.” – Anh nói ngắn gọn, bước thẳng vào, đặt áo vest lên ghế. “Anh không yên tâm khi biết có người theo dõi em.”

Cô sững người: “Anh biết?”

“Anh thuê người bảo vệ kín. Họ thấy một kẻ lạ mặt quanh đây hai lần rồi.”

Không khí chùng xuống.

Cô nhìn anh, giọng run: “Có lẽ anh nên tránh xa em. Mọi chuyện đang đi quá xa rồi.”

Anh khẽ cười, ánh mắt kiên định:

“Không, Diệp Minh. Càng nguy hiểm, anh càng phải ở bên em.”

Anh ngồi xuống cạnh cô, lấy điện thoại xem tin nhắn.

Sau vài giây im lặng, anh khẽ nói:

“Tin nhắn này được gửi từ số rác, nhưng đầu mối lại trỏ về IP của một công ty truyền thông — Kim Duy Media.”

Cô giật mình: “Kim Duy… là đối tác của Hàn Thị trước đây phải không?”

Anh gật đầu, ánh mắt tối lại.

“Đúng. Và là công ty từng bị anh từ chối hợp tác vì phát hiện họ thao túng dữ liệu quảng cáo.”

Cô cau mày: “Vậy nghĩa là—”

“—họ đang muốn trả thù cả anh lẫn em.”

Cô thở dốc. Mọi mảnh ghép bắt đầu khớp lại:

Tin đồn, hình ảnh giả, vụ bôi nhọ, cả tin nhắn đe dọa — tất cả đều là một kế hoạch có sắp đặt.

Anh đứng dậy, cầm điện thoại gọi cho trợ lý:

“Chuẩn bị toàn bộ hồ sơ Kim Duy Media trong ba năm gần nhất. Tôi muốn có bằng chứng trước sáng mai.”

Rồi anh quay sang, nhìn cô dịu lại:

“Nhưng trước hết… em phải hứa với anh, không được rời khỏi đây.”

Cô nhìn anh, mấp máy môi:

“Anh định làm gì?”

“Bắt đầu phản công.”

Sáng hôm sau, Hàn Triết Vũ đến trụ sở chính sớm bất thường.

Tin tức về buổi họp báo vẫn tràn ngập mạng, khiến truyền thông náo loạn.

Nhưng anh không để tâm. Trước mặt anh là màn hình lớn — nơi chiếu từng tệp dữ liệu mà đội kỹ thuật đang phục hồi.

Sau nhiều giờ, họ tìm ra một tập tin mã hóa: “Project-Snow.”

Bên trong là hàng loạt bằng chứng cho thấy Kim Duy Media đã mua chuộc người trong công ty Hàn Thị để đánh cắp thông tin, thao túng truyền thông và dựng tin giả.

Và đặc biệt — Thẩm Dao cũng có tên trong danh sách chi tiền.

Anh khẽ nheo mắt: “Thì ra là liên minh.”

Tối hôm đó, anh quay lại căn hộ ven biển.

Cô đang đợi anh bên cửa sổ, đôi mắt trầm buồn.

“Anh tìm ra gì rồi?”

“Đủ để khiến chúng trả giá.”

Anh đưa tập hồ sơ cho cô xem. Cô đọc từng dòng, tay run lên.

“Thẩm Dao… và cả phó giám đốc truyền thông của anh…”

“Phải.” – Anh đáp, giọng trầm. “Người trong công ty anh phản bội, còn cô ta thì lợi dụng.”

Cô cắn môi, cố giữ bình tĩnh.

“Vậy giờ anh định làm gì?”

Anh nhìn cô rất lâu rồi nói:

“Ngày mai, anh sẽ tổ chức họp báo một lần nữa — nhưng lần này, không phải để biện minh. Mà để vạch trần toàn bộ sự thật.”

“Anh chắc chứ? Họ sẽ không để anh yên.”

Anh bước đến gần, cúi thấp người, ánh mắt đượm chút dịu dàng:

“Anh chưa bao giờ sợ, trừ việc mất em.”

Đêm đó, cô không ngủ được.

Khi anh đã thiếp đi trên ghế sofa, cô lặng lẽ nhìn gương mặt anh — ánh sáng mờ phản chiếu lên đường viền quai hàm, đôi hàng mi khẽ động.

Cô khẽ thì thầm:

“Anh điên thật, Hàn Triết Vũ… nhưng em cũng vậy. Điên vì dám tin anh lần nữa.”

Cô không biết, ngoài khơi xa, một chiếc xe đen đang đậu giữa màn mưa, người đàn ông bên trong gọi điện với giọng lạnh lẽo:

“Họ định họp báo sáng mai. Chuẩn bị bước hai của kế hoạch đi.”

“Bước hai là gì?” – giọng một kẻ khác hỏi.

“Làm cho Hàn Triết Vũ mất tất cả… ngay trước khi anh ta kịp mở miệng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×