giả mạo nhưng thật lòng

Chương 13: Cuộc Họp Báo Đẫm Mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, bầu trời xám đặc.

Tin tức về “Họp báo đột xuất của Hàn Thị” tràn ngập mọi nền tảng mạng xã hội. Ai cũng đoán rằng Hàn Triết Vũ sẽ lên tiếng về scandal “bạn gái hợp đồng”, nhưng không ai biết — anh chuẩn bị vạch trần cả một âm mưu.

Lâm Diệp Minh ngồi sau xe, hai bàn tay đan chặt.

Cô đã nói với anh suốt đêm rằng nên chờ, nhưng anh chỉ mỉm cười:

“Không ai có thể dập tắt sự thật khi nó đã bùng lên.”

9h30 sáng.

Hội trường trụ sở Hàn Thị chật kín phóng viên, ánh đèn flash chớp liên hồi.

Anh bước lên bục, dáng người cao, áo sơ mi trắng gọn gàng, không cần kịch bản.

Ánh mắt anh quét một vòng, trầm và bình tĩnh.

“Trước hết, tôi xin lỗi vì những ồn ào thời gian qua.” – Anh nói, giọng rắn rỏi.

“Nhưng hôm nay, tôi đến đây không để thanh minh, mà để công bố sự thật.”

Phía sau, màn hình lớn bật sáng.

Từng tập dữ liệu, hợp đồng ngầm, chứng cứ chi tiền… lần lượt hiện lên — toàn bộ âm mưu thao túng truyền thông của Kim Duy Media cùng đồng bọn.

Mỗi tấm ảnh, mỗi bản ghi, như nhát dao cắt vào không khí.

Cả khán phòng lặng đi.

Một phóng viên đứng dậy hỏi:

“Anh Hàn, anh có bằng chứng cho rằng họ đứng sau chiến dịch bôi nhọ không?”

Anh đáp ngay, lạnh như thép:

“Có. Và tôi sẽ chuyển toàn bộ cho cơ quan điều tra. Hôm nay, tôi chỉ muốn công chúng biết: người phụ nữ bị các người xúc phạm — Lâm Diệp Minh — là người duy nhất không hề giả dối trong câu chuyện này.”

Tiếng xì xào lan khắp khán phòng.

Cô, ngồi hàng ghế cuối, khẽ rơi nước mắt.

Nhưng đúng lúc ấy —

toàn bộ màn hình chớp tắt, rồi tối đen.

Âm thanh rè rè, kế tiếp là một đoạn video khác tự động phát lên.

Trên màn hình, là hình ảnh cô — Lâm Diệp Minh — bước vào khách sạn cùng anh, đoạn clip bị cắt ghép tinh vi.

Cả khán phòng nổ tung.

Hàng chục micro chĩa vào anh.

“Anh Hàn, đây có phải là bằng chứng quan hệ mờ ám?”

“Là hợp đồng yêu đương thật sao?”

“Cô ấy có phải đang lợi dụng anh?”

Anh siết chặt nắm tay, trừng nhìn màn hình.

“Cắt tín hiệu ngay!” – anh hét lên với đội kỹ thuật.

Nhưng tất cả máy chủ đều bị xâm nhập.

Trong cơn hỗn loạn, cô đứng bật dậy, lao ra sau hậu trường.

Điện thoại cô rung lên — một tin nhắn đến từ số lạ:

“Nếu cô không ra khỏi tòa nhà trong 5 phút, clip thật sẽ bị tung lên toàn mạng.”

Cô dừng bước, trái tim như thắt lại.

“Clip thật…?”

Cô chưa kịp hiểu, thì một nhân viên an ninh tiến lại gần:

“Cô Lâm, có người muốn gặp cô ở bãi đỗ xe, nói là đại diện báo Thời Luận.”

Cô do dự, nhưng rồi vẫn bước đi — vì nghĩ có thể đó là người mang bằng chứng giúp anh.

Trong khi đó, Hàn Triết Vũ cố giữ trật tự hội trường.

Anh biết rõ — ai đó đã ra tay. Bước hai của kế hoạch đã bắt đầu.

Anh định gọi cho cô, nhưng điện thoại cô không liên lạc được.

Linh cảm dữ dội dâng lên, anh lao ra ngoài giữa cơn mưa xối xả.

Trên màn hình giám sát, anh thấy bóng cô nhỏ bé đi về phía tầng hầm bãi xe, phía sau là một người đàn ông mặc áo khoác đen.

“Khóa toàn bộ cổng tầng hầm! Lập tức!” – anh hét.

Nhưng đã muộn.

Cô vừa mở cửa xe, bàn tay ai đó bịt miệng cô lại.

Tiếng kêu nghẹn trong cổ họng, một liều thuốc mê phun ra từ ống nhỏ.

Cô ngã xuống, thế giới trước mắt mờ dần.

Ngoài trời, mưa quất vào mặt.

Anh chạy như điên dại qua sân, áo sơ mi trắng thấm nước, hơi thở gấp gáp.

“Lâm Diệp Minh!” – anh gọi, giọng khản đặc.

Nhưng chỉ có tiếng còi xe vang lên trong đêm.

Một chiếc xe đen phóng đi, bỏ lại vệt bánh trơn dài trên nền nước.

Anh đuổi theo, vô vọng.

Điện thoại rung. Một tin nhắn hiện lên:

“Anh muốn cứu cô ta ư?

Gặp tôi lúc 0h đêm nay, ở nơi tất cả bắt đầu — bến cảng cũ.”

Anh nắm chặt điện thoại, ánh mắt tối lại, giọng khàn khàn giữa tiếng mưa:

“Nếu chúng muốn chiến, anh sẽ cho chúng thấy thế nào là địa ngục.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×