Đêm ấy, Lâm Diệp Minh trở về phòng sau buổi gặp mặt căng thẳng. Cô cứ nghĩ mình sẽ dễ dàng ngủ được, nhưng hình ảnh Hàn Triết Vũ — ánh mắt sâu, giọng nói trầm, hơi thở nóng rực trong xe — cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
Cô trằn trọc mãi, rồi quyết định xuống bếp lấy nước. Ánh đèn mờ hắt ra từ phòng khách khiến cô khựng lại. Hàn Triết Vũ đang ngồi đó, áo sơ mi mở cúc, cà vạt vắt hờ trên ghế, trước mặt là chai rượu gần cạn.
“Anh… chưa ngủ sao?” Cô hỏi khẽ.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt hơi đỏ vì men say, ánh nhìn không còn lạnh mà lại dịu hơn — thậm chí, có chút yếu lòng.
“Không ngủ được.” Anh đáp, giọng trầm thấp. “Cô cũng thế à?”
Cô mím môi, gật nhẹ, rồi bước tới. “Anh uống nhiều quá rồi, không tốt đâu.”
Anh cười khẽ, nụ cười pha giữa châm biếm và mệt mỏi. “Cô quan tâm tôi thật à, Diệp Minh?”
Cô hơi sững người. Lần đầu tiên anh gọi tên cô, không có khoảng cách, không có lạnh lùng. Chỉ là một người đàn ông đang say và… thật lòng.
“Dù sao cũng là đối tác hợp đồng. Anh mà ốm, tôi cũng bị ảnh hưởng.” Cô cố nói nhẹ.
“Giả vờ bình thản giỏi lắm,” anh thì thầm. “Nhưng ánh mắt cô không nói dối được.”
Anh nghiêng người, ánh đèn phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú nhưng có chút mệt mỏi. Cô định quay đi, nhưng anh bỗng vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
“Đừng đi.”
Giọng anh trầm thấp, khàn khàn như lạc giữa hơi men. Cô đứng khựng lại, tim đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Anh say rồi.”
“Có thể. Nhưng những gì tôi nói bây giờ… không phải do rượu.”
Cô định nói gì đó, nhưng ánh mắt anh quá gần, quá chân thật. Cô nhìn thấy trong đó không chỉ là vẻ lạnh lùng của một người đàn ông thành đạt, mà còn là sự cô đơn, nỗi mệt mỏi, và cả khao khát được tin tưởng.
Cô khẽ ngồi xuống cạnh anh, lấy ly nước, nhẹ nhàng đặt vào tay anh. “Uống đi, cho tỉnh.”
Anh không nhận, chỉ nhìn cô thật lâu.
“Cô biết điều khiến tôi phát điên là gì không? Là mỗi lần cô mỉm cười với người khác, tôi lại thấy mình mất kiểm soát.”
Cô khựng lại. “Anh đang nói gì vậy?”
Anh siết nhẹ cổ tay cô, giọng khàn đặc: “Tôi ghen, Diệp Minh. Và tôi không biết phải làm sao với cảm xúc đó nữa.”
Không khí giữa họ như đông cứng. Cô cảm thấy nhiệt lan dọc sống lưng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
“Anh không nên nói vậy. Chúng ta… chỉ là hợp đồng.”
“Phải, hợp đồng,” anh cười khẽ, nghiêng người sát hơn, hơi thở phảng phất mùi rượu. “Nhưng tôi chưa từng thấy ai khiến tôi quên cả điều kiện mình đặt ra.”
Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet. Ánh mắt anh rực sáng, vừa dịu dàng vừa mãnh liệt. Cô run nhẹ, lùi lại một chút, nhưng bàn tay anh vẫn giữ chặt, không cho cô rời đi.
“Anh Vũ…”
“Im lặng đi,” anh nói khẽ, giọng lẫn men say. “Chỉ một lát thôi, cho tôi được yên.”
Anh tựa đầu vào vai cô. Mùi rượu, mùi nước hoa nam hòa vào nhau, khiến cô vừa lúng túng vừa ấm áp lạ thường. Cô không đẩy anh ra — chỉ lặng im, để mặc hơi thở anh phả đều lên cổ.
Một lát sau, hơi thở anh dần chậm lại. Anh ngủ thiếp đi trên vai cô, như thể đã trút hết mọi gánh nặng. Cô khẽ mỉm cười, tay chậm rãi chỉnh lại áo anh, rồi kéo tấm chăn mỏng đắp lên.
Cô ngồi đó rất lâu, ngắm nhìn khuôn mặt yên bình của người đàn ông lạnh lùng nhất mà cô từng gặp.
Trong lòng, một giọng nói khe khẽ vang lên:
“Nếu không cẩn thận, mình sẽ thật sự yêu anh mất.”