Ánh nắng sớm len qua khung cửa kính, rọi thẳng vào phòng khách.
Lâm Diệp Minh tỉnh giấc trên ghế sofa, lưng hơi mỏi. Khi mở mắt ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt của Hàn Triết Vũ — chỉ cách mình vài tấc.
Anh vẫn đang ngủ, tay đặt hờ lên lưng ghế, hơi thở đều đặn. Trông anh khác hẳn thường ngày: không lạnh lùng, không xa cách, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi hiếm thấy.
Cô khẽ ngồi dậy, chỉnh lại chăn cho anh. Nhưng ngay khi định đứng lên, bàn tay anh đột nhiên siết nhẹ lấy cổ tay cô.
“Đừng đi…” Anh nói nhỏ, giọng khàn, mắt vẫn nhắm.
Tim cô đập nhanh, cố gắng bình tĩnh. “Anh… dậy rồi à?”
Hàn Triết Vũ mở mắt, ánh nhìn hơi lơ đãng. Khi nhận ra tay mình vẫn giữ lấy cô, anh thả ra ngay, hắng giọng.
“Tối qua tôi… làm phiền cô rồi.”
“Không sao,” cô đáp khẽ, tránh ánh nhìn của anh. “Anh say thôi.”
“Và cô đã ngồi đó cả đêm?”
Cô cười gượng: “Tôi… chỉ không muốn anh ngã xuống sàn.”
Anh nhìn cô thêm một lúc, ánh mắt như đọc được điều gì đó. Rồi anh đứng dậy, kéo cà vạt, giọng đã lấy lại sự bình tĩnh thường ngày:
“Tôi không hay say, cũng không hay để ai thấy mình như vậy. Cô… là ngoại lệ.”
“Không cần nói vậy đâu,” cô đáp, cố giấu đi chút run trong lòng. “Tôi không kể với ai đâu.”
“Không phải vì sợ bị nói. Mà vì…” Anh dừng lại, ánh mắt chậm rãi dừng trên khuôn mặt cô, “…vì tôi không muốn người khác biết rằng cô đã ở bên tôi cả đêm.”
Cô khựng lại. Tim cô như lỡ nhịp.
“Anh đang ám chỉ gì vậy?”
“Không có gì,” anh nói, nhếch môi nhẹ, “chỉ là một lời nhắc — hợp đồng không cho phép cô để báo chí hiểu lầm.”
Câu nói tưởng như bình thường, nhưng lại khiến lòng cô lạnh đi. Cô gật đầu, cười nhạt. “Tôi hiểu.”
Buổi sáng hôm đó, họ cùng ăn sáng trong bầu không khí im lặng kỳ lạ. Anh vẫn điềm tĩnh, thỉnh thoảng liếc nhìn cô. Cô cố tránh ánh mắt ấy, tập trung vào tách cà phê.
Khi người giúp việc mang tin tức buổi sáng tới, dòng tít đầu tiên khiến cô sững sờ:
“Bạn gái tin đồn của Hàn Triết Vũ – Cả đêm bên trong biệt thự?”
Bức ảnh chụp từ xa, mờ nhưng vẫn nhận ra dáng cô bước vào cùng anh. Dưới bài viết là vô số bình luận.
“Tin đồn này nóng đấy.”
“Cô ta lại dùng chiêu giả yêu để nổi tiếng à?”
“Đẹp đấy, nhưng chắc lại kiểu dựa hơi đại gia thôi.”
Hàn Triết Vũ xem xong, đặt tờ báo xuống, giọng lạnh hẳn:
“Cô có đăng gì lên mạng không?”
“Không!” cô đáp ngay. “Tôi không bao giờ… làm mấy chuyện đó.”
Anh im lặng vài giây, rồi gật nhẹ. “Tôi tin cô.”
Hai chữ ấy khiến cô bất ngờ. Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh — lần đầu tiên, không có sự nghi ngờ, không có khoảng cách, chỉ có một chút tin tưởng thật lòng.
“Cảm ơn,” cô khẽ nói.
Anh nhìn cô thêm một lúc rồi thở dài:
“Tạm thời cô nên hạn chế ra ngoài. Để tôi xử lý truyền thông. Nếu cần, tôi sẽ công khai.”
“Công khai?” cô sững người. “Anh định… nói rằng chúng ta thật sự hẹn hò?”
Anh cười nhẹ, ánh nhìn khó đoán:
“Đó chẳng phải là nhiệm vụ của cô sao? Là bạn gái tôi, dù chỉ trên giấy tờ.”
Cô không đáp, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò. Giả thôi, phải không? Nhưng vì sao khi anh nói câu ấy, tim cô lại run lên như thật?
Buổi chiều, cô ở lại biệt thự, ngồi trong vườn ngắm hoa hồng. Ánh nắng dịu khiến cô thấy bình yên, cho đến khi bóng một người cao lớn phủ lên vai cô.
“Cô không định ăn trưa sao?”
Cô ngẩng lên, thấy anh đứng đó, không còn vẻ lạnh lùng. Ánh sáng hắt lên khiến gương mặt anh mềm mại hơn, như thể có gì đó vừa thay đổi.
“Không đói.”
“Cô nên ăn. Trông gầy đi rồi.” Anh nói khẽ, giọng gần như dịu dàng.
Cô ngạc nhiên nhìn anh — người đàn ông này, lúc thì lạnh, lúc lại ấm, khiến cô không thể hiểu nổi.
“Anh quan tâm thật à, hay chỉ đang diễn đúng vai tổng tài chu đáo của bạn gái giả?”
Anh cúi xuống, mắt chạm mắt cô.
“Nếu là thật thì sao?”
Cô nghẹn lời. Anh nhìn cô rất lâu, rồi bất ngờ nói tiếp:
“Ba tháng hợp đồng… có lẽ không đủ.”
“Anh muốn kéo dài sao?”
“Có thể.” Anh nhún vai, mỉm cười. “Nếu cô vẫn khiến tôi không thể kiểm soát được bản thân.”
Cô cười nhẹ, tim vừa rối vừa ấm. Có lẽ, ranh giới giữa thật và giả đang mờ dần, mà cả hai đều không dám thừa nhận.