Tối đó tôi ko thèm quan tâm chi vết thương của Văn Chức, mặt kệ anh đau đớn rên rỉ suốt ở trong phòng, có lúc còn ho ra máu, tôi mượn tiền chị Hạnh hàng xóm bắt xe vào thành phố, tôi tới tìm Phi Tâm, lên giường với gã ngay mà ko cần suy nghĩ.
Cuộc làm tình trong nhà nghỉ tối đó đúng là ác mộng, Phi Tâm trông vẻ ngoài lịch thiệp bảnh bao nhưng gã có những sở thích rất biến thái.
Gã chơi dụng cụ.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua như ở địa ngục, cả người tôi đau đớn, nhiều vết thương tím đỏ vẫn chưa tan và ở nơi nào đó vừa rách da chảy máu. Thì ra đó là lí do Phi Tâm khó tìm được người tình đồng tính, chẳng ai chơi xong với gã một đêm dám chơi lại lần thứ hai cả. Nhưng quãng thời gian này tôi đã lên giường với gã tổng cộng bốn lần.
Lúc Phi Tâm nghe tôi mượn số tiền đó, gã đang nằm trên giường cười ầm lên.
- Em ơi em, điếm hạng sang cũng ko tới giá đó đâu. Tâm ơi, em có tham quá ko vậy? Mặc dù chơi với em rất thích, nhưng mà vợ anh mà biết anh đưa cho em nhiêu đó tiền chắc giết anh luôn ấy.
Tôi bám lấy đùi gã, quẫn bách nói:
- Em chỉ mượn thôi, anh cho em mượn, từ từ em trả lại cho anh.
- Ừm...nhưng mà cũng ko được, số tiền lớn quá, cùng lắm anh chỉ giúp được em một phần mười con số đó.
- Tám triệu ư?
Cảm giác đau ở nơi khó nói lan dọc cơ thể, đau đớn này đổi lấy chỉ tám triệu coi như cũng ổn lắm rồi, nhưng để có nốt 72 triệu còn lại, tôi còn phải đánh đổi cái gì nữa đây?
Bí quá tôi có nghĩ tới chuyện kêu Văn Chức cùng đi bán nội tạng, nghe đâu một quả thận cũng được cả đống tiền kha khá. Nhưng chưa thực hiện được ý nghĩ thì chuyện của tôi với Phi Tâm bị phát hiện, đó là lần thứ tư chúng tôi làm tình, vợ gã dắt theo anh chị em dòng họ bắt gian ngay tại nhà nghỉ. Tôi bị đánh, mắng chửi thậm tệ, đỉnh cao là lúc vợ Phi Tâm đem chai keo 502 nói muốn dán bít chỗ đó để tôi ko đi dụ dỗ đàn ông được.
Đó là tận cùng của nhục nhã.
Tôi bị kéo ra trước cửa nhà nghỉ với chỉ cái quần tam giác trên người, Phi Tâm đứng phía sau vợ gã luôn miệng năn nỉ:
- Anh sai rồi, chúng ta về nhà từ từ nói...
- Anh câm lại cho tôi!
Mụ đàn bà dữ dằn quát lên bằng ngôn từ xấu xa ô uế nhất:
- Đmn! Anh Huân, đem chai keo cho em, để em dán chỗ đó của nó lại. Cái thứ đi dụ dỗ người đã có gia đình, mày còn tởm hơn mấy con đĩ đầu đường nữa. Lỗ đó của mày ko phải chỉ đi ị thôi sao? Có thể cho đàn ông cắm vào hay sao?
Người kéo lại xem chuyện ngày một đông, tôi đứng dưới những cặp mắt khinh bạt và chế nhạo của đám đông, đầu óc quay cuồng. Đây chính là cơn ác mộng tôi hay mơ tới hồi nhiều năm về trước, khi tôi bị xã hội xô đẩy và hất hủi, ko một ai nói giúp, ko một ai can ngăn. Tất cả bọn họ nhìn tôi như thể thứ kinh tởm nhất trên đời, tôi nhìn qua Phi Tâm, hi vọng gã là cái gì đó tôi có thể níu lấy để ko phải chết chìm nhưng gã ko dám nhìn tôi, đôi mắt lảng đi vẻ vô cùng chột dạ và gã đứng thật xa tựa kẻ qua đường.
Tôi rũ mắt tự mắng mình đúng thật ngu ngốc và đê tiện hết thuốc chữa.
Trong lúc tôi chết ngợp giữa những tiếng phỉ nhổ đó tôi chợt thấy một bóng người. Nếu đứng trong một đám đông ồn ào, nó luôn là kẻ nổi bật vì nó đẹp trai nhất, vóc dáng cao ráo khỏe khoắn, đã cao hơn so với hồi những năm còn niên thiếu và trên người nó...hương đàn ông ngày càng đậm vị.
Tùng Kha cùng với một số anh em “chợ trời” của nó đang đứng xem chuyện, nó thấy tôi nhưng ko kinh ngạc cũng ko có thái độ muốn bắt mà nó đứng đó hút một điếu thuốc đột nhiên nhếch miệng cười kiểu cực kì nguy hiểm, cái nụ cười...thề! Có thể khiến bạn đái són ra quần mà ko hay.
Nó đã thay đổi, đương nhiên, bây giờ nó 24 tuổi rồi, đã là đàn ông đích thực nên ko còn dáng vẻ bồng bột lỗ mãng của tuổi trẻ nữa, một con cọp non đã trưởng thành, đã toát ra hơi thở khiến kẻ yếu phải cúi đầu. Da nó nâu hơn, ko còn trắng bóc như công tử bột, mắt nó sâu hút hài hòa nằm dưới hai đường chân mày rậm rì nên trông rất đàn ông, làn môi mảnh hai bên có khóe cười, chẳng cần cười sâu, kiểu hơi nhếch lên cũng khiến con gái ngợp thở vì vừa duyên vừa đểu. Ở tuổi trưởng thành này, Tùng Kha đúng thật là viên đá đã được mài thành ngọc sáng, ko ai có thể dời mắt khỏi.
Người ta tự vẹt đường khi nhìn thấy nó tới, đàn bà con gái cũng tấm tắc quanh nó nên chuyện của tôi dần bị bơ đi. Tôi ngồi trên đất, trái tim đập như muốn nổ tung ra ngoài, chẳng cần biết hoàn cảnh gì hay quan tâm mình là nhân vật đang bị đánh ghen, tôi vùng dậy khỏi cú nắm tóc của vợ Phi Tâm, như con bò điên chỉ mặc duy nhất cái quần tam giác trên người rồi chạy băng băng trên đường lớn.
Bấy giờ tôi lo cho cái mạng của mình hơn là bị người khác chửi là tên biến thái hay tên điên, chạy một đoạn tôi có quay nhìn Tùng Kha đằng sau, may mắn là nó ko có đuổi theo nhưng nó ko còn cười nữa, dáng vẻ đột nhiên thâm trầm, mặt nó tối thui, chính xác là cái dáng vẻ nguy hiểm mà năm đó tôi vào tù thăm nó, nó nói: “Tao sẽ giết mày!”
Hôm đó tôi đi bộ về nhà, trên người ko có đồng xu, lội bộ một quãng đường dài tới nỗi nghĩ đôi chân tê dại kia ko còn là của mình nữa. Bẻ vội mấy tàu lá chuối để đắp lên người, cũng chẳng còn quan tâm người ta nhìn mình cười chê, con nít kéo theo mắng tôi là thằng điên, tôi chỉ biết cúi mặt lầm lũi mà đi như thế.
Gần tối mới về tới nhà, tối hôm đó tôi chỉ ở trong phòng khóc, mong Văn Chức có thể về sớm một chút để ôm tôi hay nói một câu để an ủi cho tôi đỡ cô đơn một chút nhưng cả đêm anh ko về. Rồi sáng sớm ngày hôm sau tôi bần thần phát hiện tám triệu tiền mà tôi ngủ với tên biến thái thích chơi dụng cụ kia đã ko cánh mà bay.
Anh đi rồi, anh bỏ lại số nợ khổng lồ và lấy số tiền tôi để dành trả nợ cho anh một mình trốn đi.
Lúc đó tôi mới biết được rốt cuộc chữ “tuyệt vọng” nó viết thế nào. Kể từ giây phút một mình ngồi trong căn nhà trống hoắc tôi đã thề, tôi thề ko tin một ai nữa, ko tin vào lời ngon tiếng ngọt nữa để rồi ngu ngốc bị lừa hết lần này tới lần khác, ngày mai tôi sẽ sống, sống vì mình, sống như thể đó là ngày cuối cùng của cuộc đời khốn nạn này.
Cũng chẳng bao lâu đâu, Văn Chức cũng trở về. Là đúng vào ngày hẹn trả nợ, nhưng ngày anh trở về là ngày được khiêng.
Tùng Kha đứng ở trước cửa cùng với thằng Tiền “Súng Dài” nói nói cười cười gì đó, là anh em cùng băng nên nói chuyện rất vui vẻ. Văn Chức được hai thằng đàn em khác khiêng vô nhà, chúng quăng anh ra sàn, lúc đó tôi nghĩ anh chết rồi vì trên người anh chẳng có chỗ nào lành lặn. Hai hốc mắt anh sưng to tới nổi mở ra ko được và mặt anh máu bê bết. Nhưng tôi cũng chẳng buồn quan tâm, tôi ngồi trên ghế, nhìn anh mà đánh giá sơ bộ như thế rồi cũng chẳng mải mai cảm xúc gì trong lòng.
Khi bạn hiểu cảm giác bị dồn tới chân tường là như thế nào, bạn sẽ biết vì sao tôi trở nên như hiện tại, bây giờ cái gì đối với tôi cũng được, thậm chí sống chết cũng đã chẳng quan trọng nữa, thế nên khi tôi thấy Tùng Kha bước vào, tôi đã ko sợ hãi. Tôi nhìn bóng lưng cao ngất của nó, nhìn nó chống hông thoải mái đứng nói chuyện với người ta, nghe những đợt cười giòn giã vang vọng cả căn nhà, trong tôi chỉ là cảm giác lẳng lặng bình thản.
Sau một lúc thì thằng Tiền kéo theo đàn em đi, chỉ còn lại Tùng Kha. Nó bước vào đối mặt với tôi, đôi mắt đen láy vô cảm, nhưng khóe miệng nó đang nhếch cười rồi nó nói một tiếng:
- Anh Tâm, lâu quá ko gặp, anh già đi nhiều nhỉ!
Tôi già ư? Tôi mới 28 tuổi thôi, độ tuổi đáng lẽ làm ra nét đẹp chững chạc của một thằng đàn ông. Nhưng tôi cũng ko hẳn là đàn ông thực sự, người ta nói bóng thì rất mau già, nên cũng có thể hiểu hen.
Tôi lại quan sát Tùng Kha, nó ngược lại với tôi, đẹp trai hơn, đẹp trai gấp mấy lần thời niên thiếu, cái đẹp toát ra từ sự nam tính và một chút điên cuồng của tuổi trẻ.
Tôi giương mắt, giọng nhàn nhạt đáp lại:
- Mày thì ngày càng hấp dẫn.
Nó bật cười ha hả, sau một lúc mới nhìn tôi, nói:
- Nếu là năm đó, trước khi anh với thằng căn bã này chơi tôi một vố, khi anh còn trẻ khỏe và...dâm đãng, anh nói câu này có thể sẽ làm tôi “cứng” đó. Nhưng giờ nhìn lại xem, bỏ đi với nó rồi thân tàn ma dại, ra đường làm điếm để lấy tiền trả nợ cho nó. Chậc chậc...anh coi, cả người anh đang bốc ra mùi hôi...của rác rưởi!
Tôi cực kì ko thích cách nói chuyện anh em thắm thiết này của nó, cứ như là nó đã xem mọi chuyện trong quá khứ như gió thoảng mây bay, cứ như nó là một thằng em trai rộng lượng lắm nhưng thực chất kể từ lúc nó bước chân vào đây thì tôi sớm biết chuyện cũ vẫn còn như in trong mắt Tùng Kha.
- Muốn chém muốn giết gì thì tùy mày, bây giờ tao cũng ko còn chút hơi sức nào để chống cự nữa, nhưng sẽ ko có tiền đâu, ngoại trừ căn nhà này...bọn tao chẳng còn thứ gì nữa. – Tôi nghiêm túc nói.
Ý cười trong mắt Tùng Kha ngày càng đậm, nhưng tôi biết rõ nó ko phải đang mắc cười mà là nó đang nổi khùng tới nổi ko biết ngoài cười thì nên làm gì. Quả nhiên nó vừa cười hai tiếng đã thấy ko cười nổi nữa, quay phắt một cái đạp tôi văng xuống đất sau đó giẫm lên vật yếu ớt ở giữa hai chân tôi, đè nghiến, tôi đau tới trắng mặt, tôi biết nó giận, nó đang nổi khùng vì lí do nào đó mà tôi ko rõ. Là câu tôi đã nói ư?
Là “nhưng sẽ ko có tiền đâu”? Hay là... “Bọn tao chẳng còn thứ gì nữa”?
Hay ý đó cũng đồng nghĩa với nhau mà nhỉ?
Nó nói:
- Tôi biết chứ, tôi biết anh nghèo tới nỗi phải đi làm điếm! Dù sao cũng là anh em, nên tôi đã nói giúp để thằng Tiền thủng thẳng món nợ này, nhưng thứ mà anh nợ tôi thì sao hả Tâm?
Tôi nghiến răng, trừng mắt lên nói:
- Nợ thằng Tiền là Văn Chức nợ, bây giờ cứ đi mà nói với nó, có chặt nó ra làm trăm mảnh tao cũng ko quan tâm. Còn thứ tao nợ mày? Tao có nợ mày ư? Số tiền đó là thứ đáng mà tao sở hữu, là mẹ con mày vào nhà và lăm le chiếm hết!
Nó tát bốp vào mặt tôi, đã trở về với dáng vẻ điên dại và nguy hiểm vốn có, điều mà tôi cảm thấy vô cùng hài lòng. Tùng Kha nghiến răng quát:
- Tao đách có nói tới mấy thứ đó!!!
- Vậy là thứ gì???? - Tôi gào lên.
Tôi ko muốn sống hèn mọn cun cút như con chuột nhỏ từ trước tới giờ nữa. Bây giờ tôi muốn thét lên cho cả thế giới này biết Trí Thế Tâm tôi đách phải thứ để cả xã hội này giẫm đạp lên ko tiếc, tôi cũng là người và tôi sẽ sống như thể hôm nay chính là ngày cuối cùng được sống.