Giá Như Năm Đó

Chương 20: Chương 20


trước sau



Văn Chức nằm trên sàn rên rỉ một tiếng:
- Tâm ơi cứu anh...anh đau quá...
Tôi nổi khùng quát lên:
- Im mẹ anh đi! Đem tiền của tôi đi bỏ trốn, hay lắm mà bây giờ con than rên gì nữa?
Tùng Kha nhìn tôi một cái rồi đi qua đạp thêm hơn chục cú vào người Văn Chức, hả hê xong nó quay ra cửa gọi:
- Tụi mày vô đây!!!
Đàn em của Tùng Kha tổng cộng bốn thằng đi vào, trên mặt chúng đều là biểu cảm chần chừ, một tên bước tới nói:
- Anh Kha…dù gì thì…bọn em đâu phải bóng? Ko biết chơi làm sao đây…
- Dạ đúng đó anh, cứ thấy ghê ghê sao ấy…
Thoáng đó tôi biết chuyện gì sắp xảy ra rồi.
Tùng Kha nhếch miệng cười rất sâu, nó ngồi trên ghế phía đối diện rồi ra lệnh:
- Chơi như tụi mày chơi gái điếm, chỗ nào đút được thì đút thôi, đàn ông con trai gì nhát cấy! Đi đi!
Hai thằng bước rề rề qua chỗ tôi, hai thằng còn lại thì qua chỗ Văn Chức. Tôi biết mình chẳng thoát được nên cũng chẳng có ý định thoát, 3P thôi mà, đâu phải lần đầu chơi, có lẽ Tùng Kha nó nghĩ tôi là một thằng bóng ngây thơ lắm mà sợ người ta cưỡng hiếp. Vả lại được chơi với bọn toàn trai thẳng thế này, tay chân lóng ngóng âu cũng là một loại tình thú.
Khỏi đợi chúng làm gì, tôi chủ động cởi hết quần áo ném qua một bên, nằm sảy dài ra đất, tôi phóng túng nói:
- Tới đây, muốn làm mẹ gì thì làm nhanh chút đi!
Hai thằng nhóc chừng mười chín đôi mươi trợn to mắt nhìn tôi như ko tin được kẻ trần truồng trước mặt chúng mới là kẻ sắp bị chúng cưỡng bức. Ở bên kia Văn Chức còn đang giãy dụa, anh khóc lên khóc xuống dưới chân Tùng Kha.
- Đại ca…xin anh…xin anh tha cho tôi lần này, mấy năm trước…là tôi điên…tôi nghe Tâm xúi giục nên mới giúp nó đối đầu với anh. Tôi hối hận rồi…
Tùng Kha ko phản ứng gì với những lời Văn Chức nói, tôi đoán nó nghe ko thấm câu từ nào vì mắt nó đang lăm lăm nhìn qua chỗ tôi, ánh mắt phức tạp trong ngọn lửa giận phừng phựt.
Tôi nằm sảy chân sảy tay ra sàn, tư thế rất mời gọi, hai thằng nhóc kia cũng lổn rổn mở khóa quần rồi mò tới. Một bàn tay sờ bên đùi non sau đó là đầu vú, động tác ngập ngừng vì chưa “quen việc”, nhìn mặt bọn nhóc đang hoang mang tôi rất tốt bụng ra vẻ một “đàn anh” mà khích lệ chúng:
- Thô bạo lên, tao ko phải con gái, có thô bạo thì mới có khoái cảm được.
Tôi chợt nhớ đến năm đó tôi và Tùng Kha đắm chìm trong tình dục, những lần làm tình đều điên cuồng trong đau đớn nhưng vui sướng tột cùng, làm đến khi rã rời, đến khi phía bên trong mọi góc ngách đều được tưới đẫm, cả bản thân mình đều toàn là hương vị của nó.
Trí nhớ dạo một vòng đến khi sực tỉnh tôi đã nghe thấy tiếng thở gấp quanh tai mình, hai thằng nhóc có vẻ thạo việc rồi đây, kích thích rất đúng chỗ và như mong đợi của tôi, chúng bắt đầu thô bạo, bắt tôi ngậm vào miệng vật đàn ông tanh tưởi, va chạm gấp rút trong miệng ko chừa đường cho người ta thở nữa, có lúc nó còn bốp chát vào mặt tôi mấy cái. Chẳng qua cũng chỉ là mấy con nai tơ giả bộ đàn ông, tôi khích lệ bọn chúng bằng những tiếng than rên nho nhỏ, quả nhiên hệt như Tùng Kha năm đó…mấy tên nhóc này rất dễ sa lưới, mắt chúng đỏ ngầu lên, một tên bắt đầu cúi xuống cắn lên đầu vú rồi mò tay xuống chỗ bí hiểm tìm đường tiến vào.
Tôi gạc thứ đang ở trong miệng mình ra, vội hô lên:
- Ko có thứ bôi trơn là chết cả hai đấy, mày vào bếp lấy chai dầu cũng được!
Nếu có giải thưởng cho kẻ bị cưỡng hiếp mà tốt bụng và có tâm nhất thì giải đó chắc thuộc về tôi rồi. Cùng lúc đó tôi nghe phía ko xa có tiếng la thảm, Văn Chức thở gấp trong tiếng gào thét đau đớn và tiếng thở hì hục của hai thằng con trai. Người bên cạnh Văn Chức có vẻ to đô hơn thằng nhóc đang “phục vụ” cho tôi nên có lẽ anh sẽ khổ sở hơn nhiều.
Ở đây một tên nhóc rất nghe lời vào bếp tìm dầu ăn đi ra, nó vừa gảy mũi vừa nói:
- Chưa thấy thằng bóng nào dâm và điên như thằng chó này, cứ nghĩ chơi đàn ông sẽ khó…nhưng ai ngờ hình như cũng được lắm đó An, tao “cứng” rồi nè!
Thằng nhóc tên An vừa lật tôi lại, cười ha hả nói:
- Công nhận mà nhìn thằng dâm đãng này…cơ thể cũng được đó chứ, chắc tao cũng cong mất mẹ rồi Thình ơi!
Thằng An nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ như lửa, hơi thở gấp gáp như kẻ lên cơn hen, ngón tay lạnh ngắt dần đi xuống mông tôi tìm nơi vào nhưng mới khuếch trương phân nửa thì thình lình nó bị xách cổ áo quăng ra, ngay cả thằng Thình cũng bị đạp lăn lóc.
Chúng ngơ ngác nhìn Tùng Kha đang đứng trước mặt.
- Anh Kha…tụi em…làm gì sai?
Thằng Kha đá cái ghế nhựa bay thẳng ra cửa, đỏ mắt quát lên:
- Tao cho bọn mày được “vào” hay sao? Tao kêu mày hành hạ nó chứ kêu mày làm sướng nó hả?
- A…vậy…tụi em biết làm sao rồi!
Thằng An ngập ngừng nói xong quay qua giật tóc tôi lên, chắc nó nghĩ thô bạo thế này thì đúng nghĩa “hành hạ” rồi, sau đó nó nhét lại cái thứ đang cứng của nó vào miêng tôi nhưng lại nghe thằng Kha quát một tiếng nữa:
- Cút mẹ ra ngoài cho tao!!!
- Anh Kha sao…sao tự nhiên vậy?
Tôi thấy hai thằng nhãi này rất tội nghiệp, súng đã lên nòng hết rồi, mắt đứa nào đứa nấy đều đỏ ngầu nhuốm màu dục vọng, trong giờ khắc này tự dưng lại đuổi nó đi thì chẳng khác nào “đem con bỏ chợ”, thực sự rất nhẫn tâm. Tôi lại nhìn Tùng Kha, nó đang hành hạ tôi nhưng mặt mài nó tối xịt, trông chẳng có vui vẻ hả hê gì cho cam, lại nhìn xuống đũng quần đang nhô cao như túp lều của nó, tôi cười trong bụng biết thì ra là như thế.
- Ko thì 3 thằng vào cũng được, tao chấp tất đấy! – Tôi sảng khoái nói.
Tùng Kha quay xuống vả bốp cho tôi một cái vào mồm, chỉ thẳng vào mặt tôi rồi nghiến răng nói:
- Mày câm miệng cho tao!!!
Lúc hai thằng nhóc bị đuổi ra, tôi thấy chúng còn vẻ gì đó rất ko cam lòng, cũng tội thật mà thôi cũng kệ, ai bảo chúng ko có khả năng “hành hạ” tôi chứ. Tùng Kha thì biết làm thế nào để hành hạ tôi hơn, nó đè tôi xuống đất bắt tôi nhìn cảnh Văn Chức ở bên kia đang bị hai thằng con trai khác đút và rút dồn dập, tiếng rên đau đớn tuyệt vọng của anh, âm thanh da thịt đập vào nhau, mùi xạ hương đàn ông quẩn quanh trong phòng khách bừa bộn, cảnh tượng cưỡng hiếp bạo lực ko ai dám nhìn.
Tùng Kha kéo tóc bắt tôi chứng kiến từ đầu đến cuối rồi nó thủ thỉ quanh tai tôi hỏi:
- Đau lòng ko? Bạn trai mày đang bị chơi đấy, nhìn mặt nó kìa…chắc đang sướng lên mây rồi!
Tôi nói:
- Làm chết nó đi, làm chết cũng chẳng liên quan gì tao nữa.
Tùng Kha nhìn tôi bỏ qua vài giây kinh ngạc, nó hài lòng vui vẻ nói:
- Ngữ điệu tốt đó, ko còn nhu nhược hèn nhát như xưa nữa. Cũng phải, nó đã bỏ mày, trốn một mình qua biên giới mà. Cũng may bọn tao bắt lại được, nếu ko số nợ đó đổ lên đầu mày, thằng Tiền ko chặt cụt tay cụt chân mày mới là lạ! Sao? Hối hận chưa? Hối hận vì chạy theo thằng rác rưởi này chưa?
Ko hề có một động tịnh báo trước, Tùng Kha đã thô bạo nhét thứ cứng ngắt của nó vào nơi chật hẹp, cơn đau như bị xé đôi đánh ập tôi, kích thước này so với ký ức của những năm về trước thậm chí càng kinh người. Nó bắt tôi quỳ trên sàn, sau đó tấn công thúc sâu đến tận gốc, tiếng thở sau lưng bắt đầu biến thành vũ bão, Tùng Kha ghé đến vành tai tôi thổi vào, nó hổn hển vừa nhấp nhẹ nhàng vừa hỏi:
- Mấy năm rồi nhỉ, nó chơi kiểu gì mà ko làm chỗ này của mày rộng ra chút nào, còn…khít như vậy, có phải…nó ko thể làm mày sướng, thế nên mày mới đi tìm thằng chó chủ quán café ở đường 4?
Động tác từ tốn của nó càng khiến tôi khó chịu, tôi quay mặt phối hợp mà liếm nhẹ lên chiếc cằm nhọn đã lún phún râu, nói:
- Ko ai bằng mày được!
- Dâm tiện!!
Tùng Kha nói bằng giọng quẫn bách, nó bắt lấy eo tôi rồi bắt đầu điên cuồng vận động bít-tông, khi chạm tới chỗ nhạy cảm phía bên trong, tôi ko khống chế được ngẩn mặt thở hắt một tiếng. Ký ức ùa về, khoái cảm này đúng như lời tôi nói, ko ai có thể cho tôi ngoài Tùng Kha. Đôi bên đã từng quá quen thuộc cơ thể đối phương, Tùng Kha vẫn còn nhớ làm thế nào để tôi phải bật miệng mà rên rỉ đến khàn cả giọng. Tiếng thở của nó cũng ngày càng mất kiểm soát, Tùng Kha có lúc sẽ chửi thề, mắng tôi thậm tệ nhưng tôi ko thèm để ý, nó nói đúng, tôi chỉ là một tên bóng khát dâm, ngoài tình dục thì ko còn thứ gì có thể khiến tôi hạnh phúc.
Có vẻ tiếng rên của tôi lại thu hút “ong bướm”, chắc như lời Tùng Kha từng nói nhiều năm về trước, bất kì thằng đàn ông chuẩn men nào khi nghe tiếng rên của tôi đều sẽ bị bẻ cong, nó còn nói mỗi lần nó nghe tôi rên thì khát vọng muốn “làm” chết tôi lan tràn chiếm phủ đầu óc, nó còn nói bản chất dâm đãng của tôi thích hợp đi làm điếm vì thê sẽ gặt hái vô số tiền.
Hai tên đang hành sự với Văn Chức ở bên kia khi nghe tiếng rên đã ngẩn đầu nhìn sang, trong mắt của chúng, tôi có thể nhìn ra sự thèm thuồng khó nhịn vì so với cưỡng hiếp một người đã bất tỉnh thì làm với một người còn tỉnh táo và phóng túng chiều ý chúng thì vẫn hơn.
Văn Chức bất tỉnh rồi, tôi thấy anh ko nhúc nhích gì, mặc kệ cho hai tên kia tàn phá cơ thể mình ko thương tiếc.
Hình như Tùng Kha đã phát hiện những đôi mắt dõi theo cuộc vui của chúng tôi, nó đột nhiên quát lớn:
- Nhìn cái gì? Bọn bây muốn tao móc mắt cho chó ăn phải ko?
Một tên cười tà tà nói:
- Đại ca ơi, anh kiếm đâu ra hàng hiếm này vậy, tụi em nghe giọng nó thôi mà đã chịu ko nổi rồi, lát nữa anh có thể…
Tùng Kha hơi dừng động tác, tôi bị ép làm từ phía sau nên chẳng thấy vẻ mặt nó bây giờ, chỉ nghe giọng lạnh tanh của nó bật hỏi lại:
- Có thể? Có thể cái gì, mày gan nói thử xem?
Hai thằng kia lập tức mặt mài lấm lét quay đi, ngoan ngoãn làm tiếp công việc của chúng bên kia vừa nói:
- Dạ ko có gì ạ, anh tiếp đi, tụi em ko nhìn nữa.
- Liệu hồn cho tao!
Nhưng sau đó Tùng Kha ko làm ở phòng khách, nó rút ra, rồi bưng tôi ném về phòng. Ở trong phòng ngủ từng là của tôi và Văn Chức, bấy giờ diễn ra cuộc tình nóng bỏng mà Văn Chức đã ko còn là nhân vật chính. Tùng Kha vừa cưỡi lên người tôi vừa tát cho tôi mấy bạt tay, nó nghiến răng mắng:
- Thứ điếm dâm tiện chuyên dụ dỗ đàn ông!
Nó dạng hai chân tôi ra rồi bắt đầu chen vào chỗ chật hẹp, mãnh liệt thúc đẩy, làm chính diện khiến tôi được nhìn kĩ gương mặt của Tùng Kha hơn. Hai mươi bốn tuổi, nó đã là một gã đàn ông khỏe mạnh và cường tráng, tôi nhớ múi cơ bụng của nó, muốn đưa tay sờ lấy nhưng lúc này Tùng Kha đang mặc áo, nó cũng ko cho tôi chạm vào, hất tay tôi ra rồi lại lạnh nhạt mắng:
- Mày tưởng mày là ai? Thứ rác rưởi như mày mấy năm qua bị đàn ông chơi đến tàn tạ, tao có nên dùng cách của con đàn bà ngày đó, lấy keo để dán lỗ này lại, để cho mày từ nay ko đi mồi đàn ông nữa ko?
Nó đang nhắc lại chuyện bị bắt gian ở nhà nghỉ của tôi với Phi Tâm, đó là cái ngày tôi ko muốn nhớ lại nhất, nỗi nhục nhã ê chề khiến tôi thậm chí còn muốn chết đi. Nhưng tôi đã thông suốt rồi, ko ai thương tôi nhưng tôi phải biết tự thương mình, phải sống, bằng cách gì cũng phải sống, mà còn sống thật tốt để cho bọn người khinh thường tôi phải trố mắt.
Bây giờ đã rơi vào tay Tùng Kha, tôi có thể chiều theo mọi thứ nó muốn miễn là giữ được cái mạng nhỏ này.
Tôi ôm cổ Tùng Kha, dưới khoái cảm dồn dập đến tê dại, tôi thình lình hôn cằm nó, ko biết vì sao nhưng tôi có cảm giác như…Tùng Kha có tình cảm với tôi. “Tình cảm” ở đây chính là sự luyến tiếc đối với một bạn tình hợp ý trăm phần trăm, làm tình với ai cũng ko thích bằng với nó và tôi nghĩ Tùng Kha cũng cảm thấy y hệt vậy, thế nên tôi lợi dụng điểm này.
Dưới động tác bít-tông ko ngừng nghỉ, tôi lắc lư theo, vòng tay ôm cổ nó để lấy điểm trụ, cảm thụ nơi nào đó nóng rần như kiến cắn vừa đau vừa sướng từ tận sâu bên trong. Tôi gắng gượng trong tiếng rên và thở dốc vừa cười đểu nói:
- Ah…Mày…mà dán chỗ đó lại, sau này…mày ko hối hận hay sao? Ah…ah…sâu quá…Kha…sướng quá…
- Nói hay nhỉ!?
Tùng Kha thình lình thúc sâu một cú khiến tôi giật bắn người, rồi những cú thúc sau đó nữa đều chỉ đâm vào điểm nhạy cảm đó, tôi ko chịu nổi mà vặn vẹo, thở dốc một hồi.
- Tao sắp rồi…ah…ah…
Tới một lúc, Tùng Kha mặc dù hưng phấn điên cuồng vẫn chưa có dấu hiệu muốn xuất nhưng tôi đã ko chịu nổi kích thích dồn dập. Qua mấy năm, kĩ năng làm tình của nó đã tiến bộ rồi, hoặc giả trong tiềm thức tôi luôn chờ đợi ngày nào đó được làm tình một cách trọn vẹn đến mất đi lí trí và Tùng Kha đáp ứng được nhu cầu đó nên bấy giờ rất mau mà đạt được tới đỉnh. Tay tôi ma sát vật dựng thẳng giữa hai chân mình, một tay vân vê đầu vú, cũng giống như đàn bà, đầu vú của tôi lạ thay cũng là nơi rất nhạy.
Tiếng lép nhép ngày một lớn dần, Tùng Kha cuốn tôi lại như cái bánh, để chân tôi qua khuỷu tay nó, kê gối để nơi giao hợp nhô cao, từ từ rút ra rồi từ trên cắm phập xuống lút cán.
Tiếng rên đồng loạt phun ra khỏi miệng của cả hai, tiếng của tôi đã biến thành nức nở khi nào chẳng hay. Tùng Kha nhìn xuống đầu vú sao đó ghé miệng cắn nghiến, tôi vô thức rên lớn, đoán chừng người bên ngoài phòng khách còn nghe thấy. Động tác ngày một điên cuồng, nó nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ rực màu dục vọng. Tùng Kha bấu tay chặt vào hai bắp đùi tôi rồi điên cuống nhấp vật nóng cứng như cây sắt đâm vào trong loạn xạ, mọi góc gách trong đó đều bị chọt đến ê ẩm. Tôi nhắm mắt rên rỉ, tay bấu vào gối, lúc này đây chỉ biết ở nơi kia của mình như sắp bị chọc đến rách.
- Ah…ah…ah…chết mất…chết tao mất…
Tùng Kha lúc lắc chọt thêm vài cái nữa, tôi thét lên một tiếng rồi co giật rồi bắn ra ướt cả bụng cùng lúc đó cũng nghe tiếng thở dốc như vũ bão của người ở trên mình, nghe nó gầm thỏa mãn một tiếng nhưng lạ thay bên trong ko có thứ gì chảy ra. Lúc này tôi mới biết nó dùng bao, cũng phải, nó là người sạch sẽ cẩn thận, sao lại ko dùng bao với kẻ mà nó cho là rác rưởi chứ!
Tôi chẳng buồn quan tâm, nằm trên giường thở hồng hộc sau cao trào, phần eo dưới mỏi nhừ, ngay cả chân cũng ko khép lại nổi mà mặc kệ dạng ngang như đàn bà đang đẻ. Tùng Kha đã rút ra, nó tháo bao quăng đi sau đó trồng thêm một cái mới vào trong khi đôi mắt đỏ rực vẫn ko hề dời khỏi phần dưới đang dạng như bà đẻ của tôi, nếu tôi biết cái tư thế đó đã mời gọi nó làm tân bốn hiệp chưa dừng, tôi đã ko vì lười mà tự động chuốc khổ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!