Sáng hôm sau tôi dậy ko nổi, phải ngủ tầm đến trưa mới lếch thân tàn ma dại đi tắm sau đó cuốn tấm chiếu ra định mang ra ngoài giặc. Trên đó có vết máu và cả mùi xạ hương rất nồng của cuộc tình vũ bão đêm qua. Lúc tôi đem chiếu ra ngoài phòng khách thì nghe tiếng cười rôm rả. Ko thấy Tùng Kha và Văn Chức đâu, bốn thằng đàn em của nó đang ngồi ở phòng khách nhậu nhẹt, mấy thằng này trông như mấy đứa sống bằng màn trời chiếu đất ko có nhà cửa hoặc bị gia đình tống cổ đi rồi, bây giờ chúng đã xem ở đây như là nhà của chúng luôn, rượu bia đầy bàn nói cười ha hả ko cần biết chủ nhà đã đứng phía sau nhìn bao lâu.
Thằng Thình là người đầu phát hiện tôi đứng ở đó, lập tức xì xào với ba đứa còn lại, chúng nhìn tôi với đôi mắt đỏ rạo rực đánh giá, sau đó cười hùa một trận.
Thằng An nhai đậu phộng chợt cười, giả bộ thân thiết lên tiếng:
- Anh Tâm biết uống bia ko? Qua đây uống với bọn tôi vài lon, hôm qua bọn tôi làm vậy…cũng xin lỗi anh, chứ anh Kha đã lệnh rồi mà bọn tôi ko làm là ko được.
Thằng Thình xen vào, cũng nói bằng giọng hòa nhã:
- Với lại Anh Kha đã đồng ý trả nợ của mấy anh cho thằng Tiền trước rồi, căn nhà này bây giờ coi như vật thế chấp, ảnh nói sau này bọn tôi được ở đây, coi chừng anh với thằng Chức tới khi nào hai người trả dứt nợ mới thôi.
Tôi đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện, nhưng ko tài nào hiểu được thằng Kha làm gì mà có được số tiền lớn như vậy, nó thay Văn Chức trả nợ để từ từ bọn tôi làm trâu ngựa để trả cho nó. Cuộc làm ăn này nhìn tới nhìn lui cũng ko thấy lời chỗ nào, tôi chẳng hiểu nổi Tùng Kha nó đang nghĩ hay suy tính cái gì nữa.
Hai thằng còn hôm qua “hành sự” với Văn Chức, một đứa tên Hiệu và một đứa tên Nam, trông có vẻ già dặn và nghiêm túc hơn, một đứa chỉ hộp cơm trên bàn nói với tôi:
- Với lại bọn tôi phụ trách coi chừng anh, mỗi ngày 3 bữa đầy đủ, chỉ việc anh đứng ra khỏi nhà thôi.
Tôi suy nghĩ một lát rồi bật hỏi:
- Thằng Kha nó muốn nuôi heo hay sao?
Tôi dự tính được chuyện Tùng Kha ko tha cho mình, nhưng ngàn tính cũng ko tính được nó lại nhốt tôi như những năm về trước, trong cái địa ngục trần ai đó.
Thằng An cười ha hả đáp thẳng mặt tôi:
- Ảnh ko nuôi heo, anh đang nuôi đĩ mà?
Rồi cả bọn chúng cười ồ lên nắc nẻ.
Tôi muốn đi nói chuyện với Tùng Kha, nhưng kiếm quanh nhà cũng ko thấy bóng dáng nó, tôi đi tới căn phòng tồi tàn đầy gián và chuột thường ngày chỉ để mấy thứ đồ hư hỏng và đồ ve chai, nghe từ đó phát ra tiếng rên.
Văn Chức ở trong đó, anh nằm co quắp trong góc phòng dơ dái, anh bẩn, anh tàn tạ, anh như một tấm giẻ rách và hôi hám mà tôi ko muốn đụng vào. Anh nhìn thấy tôi đi vào, rên càng lúc càng dữ hơn, mấp mái đôi môi nứt nẻ, gọi:
- Tâm ơi…Tâm…anh chết mất em ơi…em cứu anh…
Coi như bọn chúng còn chưa muốn anh chết, để sẵn kế bên đồ ăn, chai nước và bông băng thuốc đỏ nhưng Văn Chức ngồi còn muốn ko vững huống hồ là đụng tới những thứ đó. Hoặc là, vết thương trầm trọng ở đâu đó không cho phép anh ngồi, anh chỉ có thể nằm nghiêng.
Tôi vô cảm nhìn anh, nhìn cái người đầu ấp tay gối với mình trong bốn năm qua nhưng chỉ là một tên điếm thúi, hèn hạ và bạc bẽo, nhìn anh bằng cặp mắt của người xa lạ.
Anh rên rỉ tiếp tục gọi:
- Tâm! Anh yêu…yêu em mà…xin em…anh đau quá…
Tôi đi tới khom người nhìn anh, nhỏ giọng nói:
- Ngày đem 8 triệu đi anh có nghĩ tôi sẽ phải đối mặt với thằng Tiền như thế nào ko Chức? Yêu tôi ư? Anh chỉ yêu mình mình thôi!
- Anh xin lỗi…lỗi do anh hết…anh là thằng chó…anh khốn nạn…vô sỉ…nhưng anh hối hận rồi em à…
Tôi đứng dậy lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Mấy ngày trước tôi cảnh cáo anh thằng Kha sẽ ko tha cho chúng ta nhưng anh đâu có nghe, tôi đã chuẩn bị một số tiền để cùng anh trốn, nhưng anh đi đánh bài, thằng Tiền tới lấy hết số tiền đó, sau đó tôi phải ngủ bốn đêm với một thằng cha biến thái để lấy tám triệu. Rồi anh đối xử với tôi thế nào? Lấy tám triệu đó ngoắc đít đi như đách còn vướn bận cái mẹ gì ở đây…Chức…ngay cả chó anh cũng ko xứng được so sánh đâu! Tôi làm người tuy thất bại, tôi từng là đứa hèn nhát và nhu nhược nhưng ít nhất tôi đách có lỗi với ai trên đời này, nhưng anh có lỗi với tôi quá nhiều.
Tôi nói xong đi tới cầm đồ ăn thức uống, bông băng thuốc đỏ gì chọi ra ngoài cửa sổ trước đôi mắt tuyệt vọng của anh.
Ai mà ngờ Tùng Kha nó đang ngồi ở ngoài kia đang nghe điện thoại và hút thuốc, cũng may đồ tôi quăng chưa trúng người nó, nó nhìn đống đồ dưới chân sau đó ngẩn nhìn tôi qua khung cửa sổ. Đôi mắt đen láy của nó đột nhiên ánh lên tia buồn cười, nó cúp điện thoại xong thì đi tới chống tay trên bậu cửa sổ rướn nhìn vào phòng, vừa hút thuốc vừa cười nhàn nhạt hỏi:
- Mới sáng vợ chồng cãi vả gì mà quăng đồ ghê vậy?
Tôi ngược lại hỏi nó:
- Mày nhốt tao ở đây để làm chi?
Nó rít một hơi thuốc sau đó nheo mắt nhả khỏi, đưa tay nựng nựng cằm tôi rồi nói:
- Dữ nghen Tâm, mấy năm ko gặp mà anh mạnh mẽ tới phát sợ luôn, tôi có nhốt anh đâu, tôi lo cho “chồng” anh thôi. Anh cứ ra ngoài dẹo trai miết thì ảnh ở nhà đau tim mà chết sớm, phải ko Chức?
Văn Chức ở trong góc phòng rên rỉ đột nhiên gượng nói:
- Tha cho tôi đi, đại ca…cậu muốn Tâm thì tôi trả lại cho cậu đó, làm ơn tha cho tôi…
Tùng Kha cười khẩy, nó chưa kịp nói thì tôi đã mau miệng hơn, tôi quay ngoắt ra khỏi căn phòng hôi hám này vừa đi vừa nói:
- Tao đách phải món hàng và tao cũng đách là của thằng nào cả!
Tôi đi rồi, hình như nghe thấy tiếng cười trầm của ai đó vọng lại.
Những ngày sau đó nữa cũng ko tệ như tôi tưởng, suốt ngày tôi chỉ ở trong nhà ko có công lên chuyện xuống gì cũng có cái ăn, Tùng Kha thì rất hiếm ở nhà, có đêm về có đêm ko, khi về thì như thường lệ tôi và nó làm tình. Ngoại trừ cảm giác luôn bị bốn cặp mắt ở phòng khách nhìn tới dựng đứng lông tơ thì cơ bản cuộc sống hiện tại cũng ko có gì quá khó chịu gì. Tôi kinh ngạc chứ, tôi cứ tưởng thằng Kha sẽ sắp xếp kế hoạch gì đó để hành hạ tôi sống dở chết dở nhưng mà lạ thay nó chẳng có biểu hiện gì sất, hoặc giả kế hoạch vẫn ở trong đầu nó nhưng nó chưa thi triển thôi. Mà tôi cũng chẳng màng quan tâm, nó muốn làm gì thì làm, cũng lắm thì thí mạng.
Tùng Kha để cho Văn Chức vẫn ở đây, đương nhiên là ở trong căn phòng dơ dáy, sáng thứ ba, nó đem quần áo của nó chuyển vào phòng tôi rồi kêu đàn em đem đồ của Văn Chức quăng qua căn phòng dơ dái kia. Từ đó Văn Chức sống ở đây như một con nợ, một kẻ hầu chứ ko phải là chủ nhà nữa. Tôi nghĩ nó cố ý, địch ý của Tùng Kha đối với Văn Chức chưa bao giờ phai nhạt, như vết sẹo năm đó giờ vẫn còn in rõ ràng trên vầng trán rộng sáng sủa.
Một tháng trôi qua.
Ngày nọ đang là buổi trưa, bốn thằng ăn bám ko có ở coi chừng tôi vì hôm nay Tùng Kha ko có công chuyện nên chỉ ở đây.
Tôi nằm trên salon nghe mấy bản nhạc cũ từ radio, gió thổi qua cửa sổ hiu hiu, tôi ko cưỡng lại được cơn buồn ngủ ập tới, vừa thiu được vài phút thì cảm giác trên ngực mình như có tạ đè, Tùng Kha nằm tì cằm trên ngực nhìn tôi ko chớp mắt, nó làm như nó bé bỏng lắm ko bằng, từng tuổi này vẫn thích cái cách nằm chỉ dành cho em bé đó. Người tôi nghiệp là tôi đây nè, chịu ko nổi bảy tám chục kí nên muốn đẩy nó ra, nhưng mà nó cứ dính cứng ngắc, làm cách nào cũng ko đuổi xuống được mà còn trưng ra ánh mắt ko hài lòng khi tôi đòi đuổi nó xuống.
- Mày…làm trò gì vậy? – Tôi cau co hỏi.
Nó đưa tay vuốt râu con trên mặt tôi, lười lười đáp:
- Ko làm gì.
- Hôm nay ko có chuyện gì làm, sao mày ko về với vợ con mày đi, mày cứ tính lằng nhằng với tao như vậy hoài hả Kha?
Tôi thành thật hỏi nó một câu, còn nhớ trước lúc tôi bỏ nhà đi thì con Thúy đã có bầu và mấy ngày nữa chúng sẽ làm đám cưới.
Tùng Kha thở hắt một tiếng rồi hời hợt nói:
- Vợ con con khỉ khô gì, đách có!
- Cái gì?
Lần này tôi hất nó ra, ngồi dậy nhìn thẳng nó trong vẻ kinh ngạc.
Tùng Kha lại đè tôi xuống salon, phả hơi thở nóng rực của nó vào cổ tôi rồi thì thào nói:
- Tao bỏ con Thúy, sau đó nó đi nạo thai rồi.
- Tại sao? – Tôi mơ hồ bật hỏi.
- Tại chán chứ sao!
Đối với Tùng Kha lí do đó hết sức hợp tình hợp lí, nhưng còn đối với Thúy thì sao? Nó đã phá hủy cuộc đời của một cô gái trong sáng xinh đẹp, bây giờ còn nói về chuyện đó với giọng điệu như chẳng quan trọng lắm, thậm chí ko hề có chút cảm giác có lỗi nào với đứa con tội nghiệp chưa kịp chào đời.
Với Thúy mà nó còn đối xử nhẫn tâm như vậy thì tôi đã là cái thá gì?
Tùng Kha nằm trên người tôi, hơi thở đều đều, chúng tôi giống như cặp tình nhân bình thường tận hưởng trưa hè mát mẻ, ko bận bịu, ko lo toan mà nằm cùng nhau nói chuyện phiếm. Vừa nghĩ tới chữ “tình nhân” tôi lập tức có cảm giác mắc ói.
Nó thào thào nói tiếp:
- Sau khi mày bỏ đi, tao vào viện ở trong đó mấy ngày, đám cưới hoãn lại rồi sau đó một thời gian ba mẹ nó đòi tao ko được đi theo bọn Lương Cù nữa mới cho cưới. Tao thấy phiền quá nên hủy mẹ đám cưới luôn. Rồi nhà nó bắt nó phá thai, sau đó nó lấy thằng cà lăm nhà ở đầu hẻm.
Tùng Kha kể bằng giọng rất nhẹ nhàng êm ả, nhưng tôi biết đối với Thúy thì quãng thời gian đó ko hề êm ả chút nào. Cô yêu nó thật lòng, yêu nhầm phải một tên đểu và phải chịu kết cục như thế.