Giá Như Năm Đó

Chương 26: Chương 26


trước sau



Tối đó làm tình, Tùng Kha vẫn dũng mãnh nhưng bây giờ còn pha chút điên dại.
Nó lật tôi như cái bánh rán, làm đủ mọi tư thế tới mức tôi phải khàn giọng xin nó tha, tới mức bên trong đã ướt đẫm, chất dịch chảy ướt thành mảng lớn trên chiếu, mùi tình dục đậm đà tới nổi phải mở cửa sổ để xua đi nhưng nó chưa muốn dừng lại. Lưng eo tôi muốn gảy ra làm đôi rồi, phía trước ko còn bắn ra nổi thứ gì nữa, cuối cùng phải dùng tới chiêu cứu nguy. Tôi gượng ngồi dậy trong lúc Tùng Kha vẫn điên cuồng nhồi nhét, ghé vào hôn lên má nó, hôn mắt, hôn mọi thứ trên mặt nó rồi nức nở cầu xin:
- Dừng…dừng lại chút…đau quá…Kha…
Tiết tấu chậm lại, nó ngẩng nhìn tôi rồi khàn khàn hỏi:
- Xem cái đó sướng hơn hay tao làm mày sướng hơn?
Tôi vặn eo, muốn đem thứ thô to cứng mãi đó đẩy ra ngoài, nhưng Tùng Kha ép lại, khiến tôi phải ngồi thẳng xuống cái trụ nóng đó, thốt ra một tiếng run rẩy.
- Đương….đương nhiên làm với mày…sướng…sướng hơn nhiều…
Nó nhìn tôi bằng đôi mắt nhuốm có một nửa bị dục vọng khe khuất và một nửa tỉnh táo đến đáng sợ, hỏi:
- Vậy từ nay còn dám xem ko?
- Ko…ko dám xem nữa…ah…ah…
- Ngoan!
Động tác gấp rút, tôi biết đó là đặc ân ban đến. Chẳng mấy chốc ở bên trong lại được tưới qua một trận rồi tôi cũng dần mất đi ý thức ngã ra trên giường. Có cảm giác như Tùng Kha chưa rút ra, nó cứ để như thế rồi ôm tôi thiếp đi, trong mơ màng tôi còn nghe tiếng nó mơ hồ quẩn quanh bên tai:
- Ko ai…bằng tao…ko ai thay thế tao được…mày phải nhớ kĩ cho tao…
Đúng một tháng sau đó có người thay thế nó lăn giường với tôi.
Gần đây hình như bà Vân có chút bất mãn với thái độ của Tùng Kha, sau đó ko biết bả làm cách gì để ép Tùng Kha ở bên cạnh mình suốt, dần dần có mấy đêm nó ko về, tầm rạng sáng hôm sau mới mò về với mùi nước hoa ngai ngái trên người. Nó bò lên giường ôm tôi ngủ một mạch cho tới khi mặt trời vừa lên thì lại thay đồ rồi vội vàng láy xe dong thẳng.
Hôm nọ tầm chiều tối thì Tùng Kha lại tắm rửa sửa soạn cầm theo chìa khóa ra ngoài, bọn đệ của nó ngồi trên salon nhìn nó cười ý tứ. Thằng Thình trêu nói:
- Dạo này đại ca bận với chị Vân ghê ha, hai người lúc nào cũng như hình với bóng. Lúc trước có vậy đâu? Hay là…anh tự nhiên phát hiện ra chị Vân có sức hút mê người nào đó hả?
Thằng An cũng cười hùa theo.
- Còn phải hỏi, tao thấy chị Vân đẹp theo kiểu phụ nữ đầy đặn, càng ăn càng nghiện mà ko ngán đó mày!!
Tùng Kha ko để ý bọn chúng nói gì, chỉ quay qua căn dặn:
- Bớt xàm! Tối nay nếu trước tám giờ mà tao ko về thì khóa cửa trước đi, bọn thằng Hóa mà tìm ra mày đang ở đây rồi làm loạn lên là tao giết mày nha An!
Thằng An cười hề hà nói:
- Anh yên tâm đi, dù cho nó tìm được em thì đã sao? Nó có bản lĩnh quậy được chắc? Em lụi nó thành cái tổ ong cho anh xem.
- Tao nói là đề phòng, tao ko muốn nó quậy ở đây, nghe rõ chưa? Có quậy hay tính sổ gì thì xách nhau cút khỏi đây mà tính. Tao thấy mày dạo này lộn xộn lắm đó, hết gây gây hấng đầu này rồi chuốc thù đầu kia tối ngày, đừng để tao đuổi mày khỏi đây nha An!
Thấy nét mặt ko chút vui vẻ của Tùng Kha, thằng An vội ngậm lại nụ cười ko đúng chỗ của nó, ngoan ngoãn gật đầu.
- Em biết rồi mà anh.
Tôi đang cầm chổi quét nhà, Tùng Kha quay nhìn tôi một cái trước khi bước ra khỏi cửa. Lúc nghe tiếng xe máy xa dần, thằng An ở đây nhìn tôi, giễu cợt hỏi:
- Tâm! Bộ gần đây anh hầu hạ đại ca ko chu đáo hay sao mà ổng đi tìm bà Vân miết thế?
Tôi ko mấy quan tâm chuyện này nên đáp cho có lệ.
- Mày đi mà hỏi nó.
- Mà cũng đúng, một món ăn hoài cũng chán. Chắc ổng chán anh thật rồi hả Tâm, anh cô đơn ko? Khi nào cô đơn thì cứ gọi anh em bọn tôi nhé! – Nó nói với giọng hí hửng.
Thằng Thình là đứa biết điều hơn, nó đấm vào vai thằng An một cái, nghiêm túc nói:
- Mày nói cái mẹ gì thế, để anh Kha nghe được thì coi…
- Sợ gì chứ? Áo mặc chán rồi, ổng cũng sớm quăng cho tụi mình thôi! Mày đừng có giả bộ ko thích, thật ra thích chết mẹ đi.
- Tao nói rồi, đồ của anh mày đụng vào đi rồi thấy.
- Thấy cái ***!
Tôi nghe tiếng chúng cãi cọ trong lúc đang lau dọn nhà bếp vì suốt ngày ở ko cũng chán. Vả lại gần đây Văn Chức cũng phải đi ra ngoài làm việc cho thằng Kha, đồ đạc trong nhà ko ai dọn thì bựa bộn còn hơn tổ heo, dù sao cũng là nhà mình nên tôi nhìn ko vừa mắt. Đang dọn dẹp thì Văn Chức đi tới, anh giành cái giẻ lau trên tay tôi.
- Để anh làm cho.
Anh cố ý nắm tay tôi ko buông, tôi dùng hết sức để hất ra, liếc anh một cái rồi trở về phòng mình.
Tối nay thằng Hiệu và thằng Nam có việc đi xa ko về, thằng Kha cũng ko về, trong nhà chỉ có ba người. Giữa tối tôi nghe tiếng bọn chúng bài tiệc tùng nhậu nhẹt gì đó bên ngoài rồi tới nửa đêm đang ngủ tôi lại nghe thấy tiếng mở cửa phòng. Lúc tôi nhìn thấy bản mặt của Văn Chức và thằng An hé vào thì sớm biết sẽ có chuyện động trời gì xảy ra.
Chúng say hết rồi, chắc bây giờ chỉ hành sự theo khao khát và bản năng. Nhìn thấy nụ cười dâm dục của chúng, tôi vừa thấy khinh vừa thấy tởm.
Thằng An lao lên giường với nụ cười thiếu đứng đắn.
- Đại ca chán anh rồi Tâm ơi, ngoan ngoãn mà hầu hạ bọn tôi nhé! Tôi biết anh luôn đá mắt mời gọi bọn tôi mà…
Rạng sáng hôm sau, cả người tôi ê ẩm nhấc lên ko nổi, chỗ phía sau rát bỏng như bị tưới nước sôi qua, cả khoang miệng toàn mùi vị hăng tanh và chát đắng, khóe miệng bị rách còn nếm thấy vị mặn của máu. Cổ tay, cổ chân và những nơi khác trên người tôi vẫn còn vết bầm đỏ, minh chứng rõ ràng cho một đêm tình ko mấy dễ chịu gì.
Phải so sánh ra, Tùng Kha đối với tôi vẫn còn dịu dàng chán, làm với bọn ma men này chẳng có chút khoái cảm nào ngược lại còn in trên người tôi vô vàn vết thương, đau tới nỗi tưởng chết giữa chừng rồi. Tôi sờ ra đằng sau, nơi đó dính dấp và còn những thứ đã khô quắt đóng lại, trong lòng phiền muộn ko biết gần đây Văn Chức và thằng An có đi làm bậy bạ hay ko, tôi rất sợ nhiễm phải căn bệnh khó nói đó.
Tôi gượng dậy nhìn xung quanh, Văn Chức nằm kế bên còn thằng An thì nằm dưới sàn, la liệt ko một mảnh vải, tôi nghĩ nên đánh thức chúng vì thằng Kha sắp về rồi, tôi ko muốn nó đốt luôn ba chúng tôi trong căn phòng ngập tràn cái mùi ngai ngái khó ngửi này.
Vừa đem gối đập cho Văn Chức một cái, tôi thấy cửa phòng mở ra, thằng Thình đứng đó mặt cắt ko còn hột máu, sau đó nó thẫn thờ chửi:
- Đkm!! Đkm nó…Tụi mày điên rồi, tụi mày điên quá rồi…
Nó lắp bắp hoài chỉ một câu đó, một lúc sau thì hai cái đầu khác chụm vào, là thằng Nam với thằng Hiệu vừa về, mặt chúng cũng y hệt như thằng Thình, sợ tới tái mét. Cuối cùng tôi nghe thấy bước chân lộc cộc từ đằng sau chúng nó, nghĩ nếu Tùng Kha mà thấy được cảnh này chắc ko đùa được đâu, nó chôn cả bọn tôi mất. Nhưng tôi là người bị hại cơ mà?
Tôi còn đang suy nghĩ phải nói thế nào để lấy lòng nó thì Tùng Kha đã đẩy thằng Hiệu với thằng Nam qua một bên, lúc bước vào nó nhìn chúng tôi một lượt, giây phút đôi mắt đó chạm đến mắt tôi, ko hiểu sao tôi lại cảm giác giống như thiên lôi vừa bổ một búa xuống, ko phải bổ vào tôi, mà vừa bổ vào Tùng Kha. Nó bất động, tôi cảm giác như nó thậm chí ko thở, lồng ngực hõm vào thật sau, suốt một lúc lâu mới chậm thở ra nhưng ngay sau đó hít vào cũng là một cực hình đối với nó vì tôi biết mùi giống đực nồng nặc đang lan tràn trong ko khí. Tôi đã tưởng tượng và chuẩn bị sẵn tinh thần nó nổi cơn lôi đình lao vào tẩn cho ba chúng tôi một trận nhưng kì lạ nó bất động, như pho tượng, nó đứng nhìn tôi bằng đôi mắt mất phân nửa hồn phách sau đó nhìn thằng An và Văn Chức đang mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy.
Tùng Kha hít một hơi thật sâu bù đắp cho gương mặt trắng đang rất thiếu oxi của mình, nói bằng giọng thật nhẹ:
- Lôi hai thằng chó ra ngoài cho tao!
Hai thằng ư? Vậy là ko bao gồm tôi?
Văn Chức và thằng An bị lôi ra ngoài trong lúc nửa tỉnh nửa mê, chẳng mấy chốc tôi nghe tiếng khóc lóc van xin ở bên ngoài, tiếng huỳnh huỵch, nhưng ko có một tiếng mắng nhiếc của Tùng Kha. Tôi ở trong phòng hơi sợ mà ôm chăn ngồi một góc, linh cảm báo rằng tình huống này ko thể ko sợ, ko thể ko coi chừng.
Tùng Kha là một thằng có tự tôn đàn ông, nó ko cho phép người ta đụng vào đồ của mình, nếu đã đụng vào rồi thì nó sẽ ném món đồ đó đi rồi tính sổ với kẻ dám cả gan coi thường nó. Nó sẽ đá đít tôi khỏi đây ư? Tôi được tự do sao?
Ko biết có nên mừng hay ko nữa.
Tôi ko biết bên ngoài xảy ra chuyện gì nhưng đỉnh điểm là lúc có tiếng gào thất thanh, hình như của Văn Chức rồi sau đó là thằng An, ngoài kia đã nhốn nháo như hội chợ, tôi nhịn ko được tò mò, quấn chăn lê từng bước hí cửa nhìn ra. Khi thấy cảnh tượng ở phòng khách tôi quay đầu nôn khan một cái, bước chân run rẩy càng thụt lùi tới khi lưng đã chạm vào cánh cửa gỗ.
Máu đỏ thấm ướt sàn, cái vật xấu xí của đàn ông nằm một bên, chủ nhân của nó nằm một bên quằng quại. Tùng Kha quăng cái dao ra, lấy áo chùi sơ sơ tay nó nhuốm đầy máu sau đó ra hiệu cho ba thằng Thình, Hiệu, Nam lôi Văn Chức và thằng An ra ngoài, mặt nó ko có biểu cảm gì, lạnh nhạt mà thản như như vừa thiến hai con chó con mèo gì đó.
Hôm đó tôi ko biết hai đứa nó bị lôi đi đâu nhưng từ đó về sau tôi ko còn gặp lại chúng nữa.
Bấy giờ tôi đứng tựa vào cửa, sợ lạnh toát sóng lưng, là anh em của mình mà Tùng Kha còn đối xử như thế thì tôi – một công cụ dục vọng của nó đã tính là gì? Trong vô thức hai chân bủn rủn, tôi ko chạy nổi nữa, nhìn đống máu đỏ chói mắt và cái thứ chun chun như con sùng dừa nằm trên sàn khiến phần dưới của tôi tự động thốn ko tả. Hồn phách tôi như lạc lên mây, tới lúc Tùng Kha đã đứng trước mặt, tôi còn chưa hoàn hồn.
Nó bắt tôi đơn giản như nắm một con búp bê.
Tới phiên tôi sao? Tới phiên tôi “thụ hình” rồi sao?
Tôi nhìn lên Tùng Kha, định nói gì đó để cứu lấy bản thân mình nhưng chưa kịp nói gì, Tùng Kha đã kéo tay tôi lên, nó nhìn vết bầm tím trên cổ tay rồi vuốt lên, nhìn tôi và nói bằng giọng quá đỗi dịu dàng.
- Đi tắm!
Đi tắm? Nó định dìm chết tôi hay sao?
Mang theo hoang mang tột độ, tôi đi theo Tùng Kha lững thững vào nhà tắm. Nó tắm cho tôi, xối nước rồi dùng xà phòng kì cọ một lượt, thậm chí vói ngón tay vào chỗ đó để lấy ra cái thứ dịch khó nói ra tên. Thứ đó vừa chảy ra khỏi khe mông, tôi thấy mắt nó đỏ thêm một chút nhưng nó ko có thái độ muốn la mắng hay nặng nhẹ khinh bỉ tôi, yên lặng rửa rái từ trong ra ngoài. Thật kì lạ! Tùng Kha đột nhiên tốt đột xuất, cứ như thiên thần nào đó nhập vào xác một con quỷ.
Phút trước tôi nghĩ nó là một con quỷ thật khi nó cầm trên tay con dao nhuốm máu, còn bây giờ nó đứng trước mặt tôi với hào quang của một thiên thần. Nó ko nói gì nữa, chỉ im lặng kì cọ, gặp những vết thương chi chít trên người tôi nó lại dừng một chút, hỏi:
- Còn đau ko?
Tôi như con rối lắc đầu mặc dù đau chết mẹ đi.
Nó kì cọ rất dịu dàng như đang tắm em bé với làn da non sữa mà sợ bị tổn thương, nhưng nó tắm cho tôi rất lâu, chà sát kĩ, dù cho động tác có nhẹ nhàng nhưng chà riết cũng khiến da tôi hồng đỏ. Tùng Kha chuyên chú làm ko nói chuyện, chà rồi lại xối nước, làm ko biết bao nhiêu lần, tôi có thể thề từ nhỏ tới lớn mẹ tôi còn chưa tắm cho tôi sạch sẽ đến thế bao giờ. Tắm xong cả người thơm phức, ko còn cái mùi ngai ngái khó ngửi đó nữa Tùng Kha mới bọc tôi vào cái khăn. Nó đẩy tôi ra ngoài.
- Vô thay đồ, tao đi tắm. – Nó bình tĩnh nói.
Tôi nhìn đôi mắt hơi đờ đẫn của nó, ma xui quỷ khiến lại hỏi:
- Mày có đuổi tao đi ko?
Mắt nó hơi sắc lên nhìn lại tôi rồi hỏi:
- Sao đuổi mày?
- Vì tao…đã thế này.
Tôi ko nói ra được câu…”vì chúng đã ‘nhúng chàm’ tao và mày đã nói đách bao giờ xài đồ chung với thằng nào vì mày ưa sạch sẽ.”
Nó âm trầm nhìn tôi, lát sau hỏi lại:
- Mày muốn đi lắm chứ gì?
Tôi ko biết phải trả lời như thế nào.
- Đách đi con mẹ đâu hết, nếu ko tao chặt gãy giò mày!
Cánh cửa đóng sầm lại, tôi ôm khăn tắm ngơ ngác.
Từ đó về sau trong nhà chỉ còn thằng Thình, thằng Hiệu và thằng Nam buổi sáng thay phiên nhau đứa có việc phải đi thì một đứa ở nhà coi chừng tôi. Nhờ thái độ của thằng Kha ngày đó mà ba thằng đệ có lúc nhìn tôi bằng đôi mắt rất lạ, kiểu…vô cùng “ngán”, chúng nói hồi mới ra tù Tùng Kha có quen cô bạn gái rất đẹp, nó cũng rất yêu thích con người ta lắm nhưng sau đó cô ta bị kẻ thù bắt, uy hiếp đòi nó nhả địa bàn gì đó, Tùng Kha bằng lòng chấp nhận để đưa bạn gái về nhưng sau đó phát hiện cô ta lúc bị bắt cũng bị “giở váy” mấy lần nên từ đó nó bái bai luôn, kệ cho cô gái có khóc sướt mướt dai dẳn ko chịu buông tay. Từ đó ai cũng biết nguyên tắc của Tùng Kha, chơi gái thì chơi, thương thì thương nhưng miễn trong thời gian quen với nó mà lọt vào tay thằng nào khác thì nó lập tức quăng đi như rác.
Về chuyện “đó”, nó thích sạch sẽ.
Tôi cũng có phần bất ngờ ko hiểu vì sao nó còn chưa quăng tôi đi, thậm chí dạo gần đây còn dễ tính với tôi hơn trước nhiều. Chẳng biết nó đang bày mưu tính kế gì nữa, bọn đệ nhìn thấy thế nên mắt to nhướng mắt nhỏ, nhìn tôi như một trường hợp ngoại lệ mà chúng chưa bao giờ thấy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!