giả tình thật lòng

Chương 3: Trò chơi thử lòng và ánh mắt ẩn ý


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Dạ Minh đứng bên cửa sổ quán hoa, tay cầm bông hoa màu hồng nhạt, tim vẫn đập rộn ràng. Tin nhắn lạ vẫn còn hiện trên màn hình điện thoại, nhưng cô cố gắng không nhìn. Cô biết, càng nhìn, càng căng thẳng, mà kế hoạch “giả thất tình” của cô sẽ bị… mất kiểm soát.

Nam chính đứng bên cạnh, ánh mắt anh dường như đọc thấu suy nghĩ của cô. Dạ Minh tự nhủ: “Ối giời ơi, anh này… thật sự khó nhằn. Kế hoạch phải… tinh vi hơn nữa!”

Cô cười khẽ, cố gắng bình tĩnh. “Anh… anh có muốn đi dạo quanh phố một chút không?”

Anh nghiêng người, nhìn cô. “Đi đâu?”

“Chỉ đi dạo thôi… để tận hưởng sáng thứ Bảy.” Cô cười, ánh mắt long lanh, vừa đáng thương vừa tinh ranh.

Họ bước ra con phố nhỏ, nơi có hàng quán tấp nập. Tiếng người qua lại, mùi bánh ngọt và cà phê lan tỏa trong không khí. Dạ Minh giả vờ nhún vai, như thể vừa buồn vừa bất lực, nhưng trong lòng lại rộn ràng.

Bỗng, một cô bé bán hoa chạy qua, vấp phải dây xích. Dạ Minh phản ứng nhanh, kéo cô bé tránh khỏi ngã, nhưng không may… chính cô vấp chân, té nhào.

Nam chính nhanh chóng đỡ cô, tay cứng như thép, ánh mắt lạnh lùng. “Cẩn thận hơn.”

Dạ Minh đỏ mặt, nhưng trong lòng lại reo lên: “Tuyệt! Đây chính là khoảnh khắc để anh thấy tôi vừa đáng thương vừa… xinh đẹp!”

Đi được vài bước, họ dừng lại bên một quán bánh nhỏ. Dạ Minh nhìn quanh, mắt dừng lại ở một chiếc bánh ngọt nhìn ngon lành. Cô nhếch mép, giả vờ lưỡng lự: “Anh… anh có muốn ăn thử không?”

Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng lộ tia tò mò. “Cô muốn tôi ăn sao?”

“Ừ… à… không… chỉ là…” Cô lúng túng, liếc nhìn bánh, cố gắng giấu sự hồi hộp.

Nam chính cười khẽ, âm thanh nhẹ nhưng đủ khiến tim Dạ Minh nhói lên. Anh chọn một chiếc bánh nhỏ, đặt lên tay cô. “Cô ăn đi.”

Cô nhận bánh, tim đập thình thịch. “Cám ơn anh.” Cô cắn miếng bánh, giả vờ nhắm mắt tận hưởng, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo anh. Anh đứng đó, im lặng, như pho tượng sống, nhưng ánh mắt lấp lánh một tia hứng thú.

Bỗng điện thoại cô rung lên lần nữa. Tin nhắn thứ ba xuất hiện:

“Tôi đang quan sát cô… từng hành động, từng biểu cảm. Hãy xem cô làm gì tiếp theo.”

Dạ Minh há hốc mồm. Ai nhắn? Người cũ? Bạn thân? Hay… nam chính? Tim cô vừa lo vừa phấn khích. Một trò chơi tinh vi vừa bắt đầu, và cô biết, cô sẽ không thể rút lui nữa.

Cô quyết định tiếp tục kế hoạch giả thất tình. “Anh… anh có thích món bánh này không?” Cô hỏi, giọng ngây thơ, cố tình làm dáng vẻ đáng thương.

Anh nhìn cô, mắt sắc bén, nhưng có chút dịu đi. “Tôi không quan tâm lắm, nhưng nếu cô thích…” Ánh mắt anh lướt qua cô, như thách thức và tò mò cùng lúc.

Dạ Minh mỉm cười, trong lòng vui mừng. Kế hoạch bước đầu thành công, nhưng cô biết anh này không dễ bị lừa. “Ối, phải cẩn thận, anh ấy thông minh hơn tôi nghĩ.”

Họ bước tiếp, qua một con phố nhỏ với những cửa hàng lưu niệm. Dạ Minh giả vờ lạc lõng, nhìn quanh như tìm cách thoát khỏi ánh mắt lạnh lùng của anh, nhưng vô tình… vấp phải gốc cây ven đường.

Anh nhanh chóng nắm lấy tay cô. “Cẩn thận hơn đi.” Giọng anh vẫn đều đều, ánh mắt sắc bén nhưng có chút mềm mại.

Cô đỏ mặt, nhưng trong lòng lại rộn ràng. “Ối trời ơi, cứ như phim vậy… nhưng tôi không thể để lộ cảm xúc thật đâu.”

Đột nhiên, một chiếc xe đạp lao tới gần. Dạ Minh chưa kịp phản ứng, nhưng anh nhanh tay kéo cô tránh khỏi va chạm. Tim cô đập mạnh, lòng vừa sợ vừa… cảm thấy an toàn.

Cô nhìn anh, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hứng thú: “Anh… anh thật sự… đúng là người bảo vệ hoàn hảo.”

Anh không trả lời, chỉ nhìn cô, ánh mắt như đọc được tâm trí cô. Dạ Minh biết, đây là bước quan trọng: cô phải tinh tế, vừa duy trì vẻ đáng thương, vừa giữ kế hoạch giả thất tình, vừa không để anh phát hiện cảm xúc thật.

Họ tiếp tục đi dạo, bước qua những cửa hàng hoa, quán cà phê nhỏ, và cuối cùng dừng lại trước một hồ nước trong công viên. Gió thổi, mặt hồ lấp lánh ánh nắng, tạo ra một cảnh tượng thơ mộng.

Dạ Minh hít sâu, cố tỏ ra bình tĩnh: “Anh… anh có muốn ngồi nghỉ một chút không?”

Anh gật đầu, và họ ngồi bên bờ hồ. Cô lặng lẽ quan sát anh, từng cử chỉ, từng ánh mắt. Anh vẫn lạnh lùng, nhưng trong mắt có một tia quan tâm tinh tế. Cô biết, trò chơi này sẽ không dễ dàng… nhưng chính sự khó đoán đó khiến cô hứng thú.

Ngay lúc cô tưởng rằng mọi thứ đang ổn, điện thoại cô rung lên lần nữa. Tin nhắn mới:

“Cô đang tiến triển tốt… nhưng trò chơi chưa kết thúc. Hãy cẩn thận với trái tim mình.”

Dạ Minh há hốc mồm, tim nhói lên. Ai nhắn? Người cũ? Bạn thân? Hay… nam chính? Một cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng tràn ngập cô.

Cô thở dài, tự nhủ: “Ok, trò chơi thật sự bắt đầu. Tôi sẽ không thua… nhưng trái tim tôi… có vẻ lại đang chơi một trò chơi riêng của nó.”

Ánh mắt cô liếc nhìn anh, và anh cũng nhìn cô. Trong khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới ngừng lại. Dạ Minh cảm nhận được một điều: trò chơi giả thất tình của cô vừa gặp đối thủ mạnh nhất – chính là nam chính đứng trước mặt.

Và thế là, trò chơi thử lòng, ánh mắt ẩn ý, và trái tim rung động bắt đầu – hứa hẹn những tình huống bất ngờ, hài hước, và lãng mạn không thể đoán trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×