Sau buổi dạo công viên, Dạ Minh vẫn còn cảm giác rộn ràng nơi tim. Bông hoa màu hồng nhạt trong tay như một lời nhắc nhở về sự “thành công bước đầu” trong kế hoạch giả thất tình. Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra một thực tế khó chối: trái tim cô đã bắt đầu… rung động trước ánh mắt sắc lạnh nhưng tò mò của nam chính.
Cô tự nhủ: “Không được đâu, Dạ Minh! Đây chỉ là kế hoạch, không phải tình yêu. Anh ấy không phải là mục tiêu thật sự của tôi… Nhưng sao tim lại đập nhanh khi anh ấy gần?”
Nam chính đi bên cạnh cô, bước chân đều đặn, ánh mắt đôi khi liếc cô đầy ẩn ý. Dạ Minh cảm thấy một luồng áp lực tinh tế: không chỉ phải duy trì kế hoạch, mà còn phải đọc được suy nghĩ của anh, tìm cách lấn át mà không bị lộ.
Khi họ dừng lại trước một quán sách nhỏ, Dạ Minh liếc nhìn những kệ sách bày biện gọn gàng. Cô giả vờ hít một hơi thật sâu, như thể đang tìm kiếm một cuốn sách quan trọng. Trong khi đó, nam chính đứng cạnh, im lặng, đôi mắt sắc bén dõi theo từng cử động của cô.
Cô thầm nghĩ: “Ối giời, anh này nghiêm túc quá, không dễ bị lừa chút nào.”
Nhưng cô vẫn quyết định tiếp tục chiến lược “người đáng thương nhưng xinh đẹp”. Cô giả vờ lạc lõng, tay luống cuống cầm một cuốn sách, và vô tình làm rơi vài cuốn khác.
Nam chính lập tức cúi xuống, nhặt giúp cô. Anh không nói gì, chỉ đưa sách lại cho cô bằng ánh mắt vừa lạnh vừa tò mò.
Dạ Minh đỏ mặt, trong lòng vừa phấn khích vừa hồi hộp. “Ối, đây chính là cơ hội vàng để anh thấy tôi đáng thương…” cô thầm nghĩ, nhưng cố tỏ ra bình thản: “Cảm ơn anh.”
Nhưng ngay lúc ấy, một cô gái khác xuất hiện, bước đến gần họ. Cô ta nhìn Dạ Minh với ánh mắt khó hiểu, rồi quay sang nam chính: “Anh… sao lại ở đây với cô ta?”
Dạ Minh đứng sững. Ánh mắt cô gái kia đầy nghi ngờ, còn nam chính vẫn lạnh lùng, nhưng có một tia căng thẳng thoáng qua.
“Ồ… cô ấy chỉ là…” Dạ Minh vội vàng, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra, thì nam chính đã trả lời: “Bạn tôi.” Giọng anh đều đều, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô gái kia.
Cô gái nhíu mày, vẫn chưa thỏa mãn với câu trả lời. “Bạn sao? Nhưng trông cô ấy… như đang cố tình quyến rũ anh.”
Dạ Minh đỏ mặt, cố gắng giải thích: “Không phải đâu! Tôi chỉ… chỉ…” Cô ngập ngừng, cảm thấy kế hoạch giả thất tình đang gặp nguy hiểm.
Nam chính nhún vai, giọng đều đều: “Tôi hiểu rồi.” Nhưng ánh mắt anh nhìn Dạ Minh khiến cô cảm thấy như bị soi tỉ mỉ từng cử chỉ.
Sau sự việc này, Dạ Minh quyết định cần phải tinh tế hơn. Cô thầm nghĩ: “Phải, kế hoạch phải tinh vi hơn. Anh này không phải người dễ bị lừa.”
Trên đường rời quán sách, Dạ Minh giả vờ buồn bã, bước chậm, đầu hơi cúi. Nam chính đi bên cạnh, im lặng, nhưng ánh mắt vẫn không rời cô.
Cô tự nhủ: “Phải… phải khiến anh chú ý, nhưng không được lộ tình cảm thật. Đây là trò chơi, và tôi phải thắng.”
Đúng lúc cô vừa định mở lời, điện thoại rung lên. Tin nhắn mới:
“Đừng quên, tôi biết hết. Trò chơi vừa mới bắt đầu.”
Dạ Minh há hốc mồm, tim đập mạnh. Ai nhắn? Người cũ? Bạn thân? Hay… nam chính? Cô biết, trò chơi này đã bắt đầu vượt ngoài dự đoán của cô.
Về đến nhà, Dạ Minh ngồi xuống bàn làm việc, mở cuốn sổ tay, bắt đầu viết lại kế hoạch. Cô quyết định thêm các bước tinh vi hơn: quan sát từng hành động của nam chính, tạo các tình huống thử lòng, và chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ.
Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra một điều nguy hiểm: càng tiếp xúc với anh, trái tim cô càng khó kiểm soát. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, đều khiến cô cảm thấy rung động.
Trong khi cô đang suy nghĩ, điện thoại rung lên lần nữa. Lần này là một cuộc gọi. Dạ Minh hơi do dự, nhưng rồi nhấc máy.
“Dạ Minh, tôi đang nhìn cô. Chơi trò chơi cẩn thận…” giọng nói ở đầu dây làm cô giật mình.
Cô lẩm bẩm: “Lại là anh sao…?”
Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng, để lại Dạ Minh ngồi lặng, tim đập loạn nhịp. Trò chơi giả thất tình của cô đã trở nên… thật sự khó lường.
Ngày hôm sau, khi Dạ Minh bước ra đường, cô phát hiện nam chính đã đứng sẵn bên ngoài tòa nhà cô làm việc. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, nhưng có một tia tò mò pha lẫn.
Cô thầm nghĩ: “Ối giời, đây là bước thử tiếp theo… phải chuẩn bị kỹ lưỡng.”
Trong giờ nghỉ trưa, cô giả vờ mệt mỏi, ngồi xuống ghế, tay cầm cuốn sách, mắt liếc nhìn nam chính. Anh vẫn đứng gần, quan sát cô. Cô nhận ra: mỗi hành động của cô đều được anh theo dõi.
Cô nhủ thầm: “Phải tinh tế hơn nữa. Trò chơi này không còn đơn giản, mà còn hấp dẫn hơn tôi tưởng.”
Ngay lúc cô nghĩ vậy, một sự kiện bất ngờ xảy ra: một đồng nghiệp bất ngờ đến gần, nhầm lẫn, tưởng rằng Dạ Minh đang trò chuyện với một người khác, và vô tình tạo ra hiểu lầm đầu tiên giữa cô và nam chính. Anh nghiêng người, ánh mắt lóe lên sự bối rối hiếm thấy, trong khi Dạ Minh đỏ mặt, cố giải thích nhưng không kịp.
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô nhận ra một điều rõ ràng: trò chơi giả thất tình vừa bắt đầu đã trở thành trò chơi thật sự của trái tim, với những tình huống bất ngờ, hài hước, và lãng mạn xen lẫn drama.