Cả ngày hôm nay, Minh và An phải tham dự buổi dạ tiệc của công ty – nơi có sự góp mặt của nhiều đối tác và ban lãnh đạo cấp cao. Từ sáng, Minh đã nhắn cho An:
“Tối nay nhớ đóng vai thật tròn nhé. Chúng ta phải khiến mọi người tin rằng mối quan hệ này là thật.”
An đáp lại bằng một icon lạnh lùng, nhưng trong lòng lại hơi run. Cô không quen với việc thể hiện tình cảm trước mặt người khác, đặc biệt là với một người mà trước đây cô xem là “đối thủ không đội trời chung”.
Tối đến, An bước vào sảnh lớn trong bộ váy màu ngọc lam dịu nhẹ, đơn giản mà thanh lịch. Tất cả ánh nhìn như dừng lại ở cô. Minh – trong bộ vest đen vừa vặn – tiến đến, chìa tay ra và nói bằng giọng trầm:
“Em đến muộn đấy, bạn gái của tôi.”
Câu nói khiến An khựng lại. Cô biết đây là màn kịch, nhưng khi anh nắm lấy tay cô, tim cô lại đập nhanh hơn mức bình thường. Họ sánh bước vào khán phòng, trở thành tâm điểm của buổi tiệc.
Suốt buổi tối, Minh diễn xuất tự nhiên đến mức An nhiều lần quên rằng đây chỉ là “giả”. Anh cúi người rót rượu cho cô, kéo ghế cho cô ngồi, thậm chí còn nhẹ nhàng chạm vào vai cô khi cười cùng khách mời. An cố giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng là cả một cơn lốc cảm xúc hỗn loạn.
Đến khi buổi tiệc gần kết thúc, một nữ đồng nghiệp tiến đến, giọng nửa đùa nửa thật:
“Hai người thật hả? Nhìn tình tứ quá trời. Đừng nói là sắp cưới nha!”
An định cười trừ, nhưng Minh bất ngờ đáp:
“Cũng chưa biết được, tụi tôi hợp nhau hơn tôi tưởng.”
Câu nói ấy khiến An sững sờ. Sau buổi tiệc, cô kéo anh ra khỏi sảnh, hỏi nhỏ:
“Anh đang làm quá rồi đấy, đây chỉ là giả thôi.”
“Anh biết,” – Minh đáp khẽ, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô – “nhưng giả đến đâu là đủ, An?”
Không khí giữa họ trở nên lạ lùng. Cả hai im lặng một lúc lâu. An quay đi, cố giấu sự bối rối trong ánh mắt.
“Anh đừng làm em khó xử.”
Minh khẽ thở dài, nụ cười trên môi anh dường như pha chút thật lòng:
“Vậy em nói đi, giữa tất cả những điều chúng ta đang làm... em có chắc là chưa từng rung động?”
An không trả lời. Cô chỉ quay bước, để lại Minh đứng đó giữa ánh đèn hắt nhẹ qua lớp kính. Câu hỏi ấy – tưởng như vô thưởng vô phạt – lại khiến cả đêm của cô không thể yên.
Cô nhận ra, ranh giới giữa giả và thật đang dần mờ đi…