Từ ngày hôm ấy, văn phòng lại trở về với nhịp sống quen thuộc — chỉ khác ở chỗ, giữa Lê Thư và Minh Khang, có một khoảng cách vô hình không ai nhìn thấy, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được.
Cả hai vẫn phối hợp công việc trơn tru, vẫn trao đổi khi cần, vẫn mỉm cười trước mặt đồng nghiệp, nhưng mọi thứ đều được cân đo, tính toán, đến từng ánh mắt, từng lời nói.
Khang bắt đầu bận rộn hơn. Anh nhận thêm dự án mới, liên tục họp, đi công tác và hiếm khi xuất hiện ở văn phòng. Mỗi lần anh bước qua chỗ Thư, chỉ có một cái gật đầu nhẹ, không còn cái nhìn ấm áp nào.
Thư cũng học cách giấu cảm xúc. Cô chăm chỉ, tập trung, và cố tỏ ra vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng mỗi khi nhìn vào chỗ ngồi trống của anh, lòng cô lại quặn lên — nhớ nhung xen lẫn tự ái.
Một chiều thứ Sáu, công ty tổ chức buổi tiệc nhỏ chúc mừng nhóm marketing hoàn thành dự án. Ai cũng vui vẻ, nói cười, và Thư cũng cố hòa mình vào không khí ấy. Nhưng đến khi Khang bước vào, trong bộ vest tối màu, nụ cười nhẹ trên môi, trái tim cô lại đập mạnh không kiểm soát.
Anh ngồi cách cô vài hàng ghế, cầm ly rượu vang, trò chuyện với đồng nghiệp. Thỉnh thoảng ánh mắt họ chạm nhau, chỉ vài giây ngắn ngủi, rồi lại vội vã quay đi.
Đến khi tiệc tan, mọi người rủ nhau hát karaoke. Thư định từ chối, nhưng đồng nghiệp kéo cô theo. Trong căn phòng ồn ào ánh đèn neon, tiếng nhạc xập xình, Khang ngồi ở góc phòng, lặng lẽ nhìn cô hát một ca khúc buồn. Giọng cô nhẹ như gió, nhưng lại đâm thẳng vào tim anh.
Khi bài hát kết thúc, Thư đặt micro xuống, khẽ nói: “Tình yêu giả thì dễ, quên nó mới khó.”
Không ai hiểu câu nói đó, nhưng ánh mắt Khang tối lại. Anh đứng dậy, bước ra ngoài, để lại ly rượu còn dang dở.
Thư đuổi theo, bắt gặp anh ở hành lang.
“Anh tránh em đến bao giờ nữa?” – cô hỏi, giọng run.
Khang im lặng vài giây, rồi đáp khẽ: “Đến khi em không còn khiến tôi thấy đau.”
“Anh nghĩ em không đau sao?” – Thư nghẹn ngào. “Anh tưởng em muốn mọi chuyện thành thế này à?”
Khang quay đi, cố giữ bình tĩnh. “Chúng ta đang làm điều đúng đắn, Thư. Giữ khoảng cách là tốt nhất.”
“Đúng đắn?” – cô cười cay đắng. “Hay là hèn nhát?”
Câu hỏi ấy khiến anh sững lại. Trong ánh sáng mờ, khuôn mặt cô hiện lên với đôi mắt ngấn nước — mạnh mẽ nhưng tổn thương.
Anh không nói gì thêm, chỉ khẽ bước đi, để lại cô đứng một mình giữa hành lang lạnh lẽo.
Khi cánh cửa thang máy khép lại, Khang siết chặt nắm tay. Anh biết mình vừa làm tổn thương người con gái mà anh yêu nhất — nhưng anh cũng biết, nếu bước thêm một bước nữa, anh sẽ không thể quay đầu lại.
Đêm đó, cả hai cùng trằn trọc không ngủ. Một người tự nhủ rằng mình phải quên, người kia lại mong được nghe một lời níu giữ. Nhưng cuối cùng, cả hai vẫn chọn im lặng.
Họ giả vờ không đau… dù trái tim đã vỡ từ lâu.