giả vờ yêu em

Chương 11: Khoảnh Khắc Ấm Áp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi tiệc hôm đó, không khí giữa Minh và An trở nên khác lạ. Không còn là những câu nói đùa khô khan hay lời nhắc nhở “phải diễn cho đúng vai”, mà thay vào đó là những khoảng lặng ngượng ngùng. Họ vẫn gặp nhau vì công việc, vẫn phải giữ hình ảnh “cặp đôi hoàn hảo” trước mọi người — nhưng mỗi khi ánh mắt vô tình chạm nhau, cả hai lại vội lảng đi.

Một tối muộn, An ở lại công ty hoàn thiện báo cáo. Khi cô đang gõ nốt phần cuối cùng, điện thoại bất ngờ rung lên. Là Minh.

“Vẫn còn ở công ty à?” – giọng anh trầm, hơi khàn qua điện thoại.

“Ừ, em muốn xong nốt phần này rồi về.”

“Ra cửa sổ đi.”

An cau mày, tò mò bước đến khung cửa kính tầng 12. Dưới sân, Minh đang đứng dựa vào xe, tay giơ ly cà phê lên cao, nở nụ cười nhẹ. Anh nói lớn:

“Anh đoán em vẫn chưa ăn gì. Xuống đây, anh đợi.”

Cô bật cười, vừa bất ngờ vừa thấy lòng ấm lại. Năm phút sau, cả hai ngồi trong quán cà phê nhỏ đối diện tòa nhà. Không còn là trưởng phòng nghiêm nghị và nhân viên chỉ biết làm đúng nhiệm vụ — mà chỉ còn lại hai con người mệt mỏi tìm chút bình yên giữa đêm.

“Anh không nghĩ em lại làm việc muộn thế này,” Minh nói, mắt vẫn dán vào tách cà phê bốc khói.

“Em quen rồi. Ở lại một mình cũng... dễ tập trung hơn.”

“Nhưng cũng cô đơn hơn.”

Câu nói ấy khiến An sững lại. Cô không biết vì sao tim mình lại thắt nhẹ. Lần đầu tiên, cô thấy Minh không phải là người đàn ông lạnh lùng và tính toán, mà là một người biết quan tâm — nhẹ nhàng đến mức khiến cô khó phòng bị.

Một bài hát chậm vang lên trong quán. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt anh, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu những mảnh sáng mềm mại. An lặng lẽ ngắm nhìn, rồi vội quay đi khi anh bất chợt bắt gặp ánh nhìn đó.

“Anh có dính gì trên mặt à?” – Minh cười, nửa đùa nửa thật.

“Không... chỉ là nhìn quen thôi.” – Cô đáp, cố giữ giọng bình thản.

“Vậy thì nhìn thêm một chút cũng không sao.” – Anh nói khẽ, ánh mắt như xuyên qua lớp bình tĩnh mỏng manh của cô.

Tim An khẽ run. Cô cười, lấy cớ đứng dậy để tránh ánh nhìn ấy.

“Trễ rồi, em về đây.”

Minh trả tiền, đi cùng cô ra cửa. Ngoài kia, gió đêm thổi nhẹ, không khí se lạnh khiến cô rùng mình. Anh lặng lẽ cởi áo khoác, choàng lên vai cô.

“Lần sau đừng ở lại muộn một mình. Có việc thì gọi anh.”

An ngước lên, định nói gì đó nhưng rồi chỉ gật nhẹ.

Khoảnh khắc ấy – giữa ánh đèn đường mờ ảo, tiếng xe xa dần và hơi ấm từ áo khoác – khiến cô nhận ra: có lẽ, điều “giả vờ” bấy lâu nay đã bắt đầu nhen nhóm một điều thật…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×