giả vờ yêu em

Chương 12: Ghen Tuông Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, văn phòng nhộn nhịp hơn thường lệ. Hôm nay có đoàn khách hàng quan trọng đến tham quan, và Minh – với vai trò trưởng nhóm dự án – phải đón tiếp. An cũng có mặt trong đội hỗ trợ, đứng lặng ở phía xa, chỉnh lại tài liệu thuyết trình trên laptop.

Mọi thứ diễn ra bình thường, cho đến khi một cô gái bước vào cùng nhóm khách — trẻ trung, xinh đẹp, ăn nói duyên dáng. Minh tiến tới, mỉm cười bắt tay cô.

“Lâu rồi không gặp, Giang.”

“Anh vẫn bận rộn như mọi khi nhỉ.”

An thoáng khựng lại. Giang? Cô từng nghe tên này — người cũ của Minh, hay đúng hơn là đồng nghiệp cũ, người từng được đồn là “bạn thân đặc biệt” của anh.

Cả buổi sáng, Minh và Giang trao đổi liên tục. Họ cười với nhau, nói chuyện tự nhiên đến mức khiến An thấy tim mình nặng nề. Trong đầu cô không ngừng vang lên câu hỏi: Tại sao mình lại khó chịu đến thế?

Giờ nghỉ trưa, khi mọi người tản ra, An lặng lẽ mang laptop về bàn làm việc. Minh bước đến sau cô, vẫn giữ giọng nhẹ nhàng:

“Em không đi ăn à?”

“Không đói.” – Cô đáp ngắn gọn, không quay lại.

“Sao vậy? Mệt à?”

“Anh đi với chị Giang đi, em không sao.”

Giọng cô lạnh đến mức khiến Minh thoáng sững. Anh hiểu ra điều gì đó, môi khẽ nhếch thành nụ cười khó đoán.

“À, hóa ra có người biết ghen rồi.”

Câu nói đó khiến An đỏ mặt. Cô quay phắt lại, ánh mắt hơi lạc hướng.

“Ai... ai ghen chứ. Chẳng qua em thấy anh bận nên không muốn làm phiền.”

“Nếu là giả vờ, thì em diễn giỏi thật đấy.” – Anh nói khẽ, tiến lại gần.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một bước. An lùi lại, tim đập mạnh. Không hiểu vì sao, ánh nhìn anh hôm nay không còn là ánh nhìn của một người “đóng vai người yêu” nữa — mà là của một người đàn ông đang quan sát người con gái khiến mình rung động thật sự.

“Em có biết, lúc nãy anh để ý thấy em nhìn sang anh suốt không?”

“Không có.” – Cô nói nhỏ, giọng mất bình tĩnh.

“Vậy à? Anh tưởng em đang kiểm tra xem anh ‘diễn’ có tốt không.”

Một chút im lặng trôi qua, rồi cả hai bật cười. Không khí căng thẳng tan biến, nhưng trong lòng An lại càng rối bời.

Chiều hôm đó, khi tiễn khách ra về, Giang quay sang An, mỉm cười thân thiện:

“Em là bạn gái của Minh hả? Hai người trông hợp thật đấy.”

An cười, nhưng nụ cười cứng đờ. Cô không biết phải trả lời thế nào — bởi chính cô cũng không còn rõ đâu là thật, đâu là giả nữa.

Minh đứng bên cạnh, nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm. Anh khẽ nói:

“Phải. Bạn gái anh đấy.”

Khoảnh khắc ấy, giữa hàng loạt ánh nhìn, An bỗng nghe tim mình đập loạn.

Và cô nhận ra, thứ khiến cô lo lắng không phải là ánh mắt người khác, mà là nỗi sợ mất anh — dù rằng họ vốn chỉ là một cặp đôi giả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×