Buổi sáng hôm sau, không khí trong văn phòng nhẹ nhõm hơn thường lệ. An đến sớm, mở máy tính và bắt đầu rà soát lại bản kế hoạch marketing mà cô đã thức khuya hoàn thiện. Cô không ngờ, chỉ sau vài tiếng nữa, bản kế hoạch ấy sẽ khiến trái tim mình rung động theo một cách rất khác.
Khoảng tám giờ, Minh bước vào, trên tay cầm ly cà phê. Anh nhìn quanh rồi tiến đến bàn cô, đặt ly xuống.
“Cho em này. Sữa ít đường, không đá.”
An ngẩng lên, hơi ngạc nhiên. “Anh nhớ cả khẩu vị của em à?”
“Thì hôm trước em phàn nàn cà phê công ty đắng quá còn gì.”
Cô bật cười. “Tưởng anh chỉ nhớ deadline thôi chứ.”
Minh kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn cô, lật vài trang kế hoạch. Anh im lặng đọc một lúc lâu, rồi nói chậm rãi:
“Phần phân tích tâm lý khách hàng… tốt lắm. Rõ ràng, logic, mà vẫn có cảm xúc. Anh không nghĩ em làm nhanh vậy đâu.”
An hơi sững người. Lời khen của anh không mang chút khách sáo, không giống kiểu “động viên cho vui” thường thấy trong công việc. Nó chân thành đến mức khiến cô thấy ấm lòng, như được ai đó nhẹ nhàng chạm vào tận sâu bên trong.
“Em làm hết đêm qua thôi. Cũng may là không sai sót gì.”
“Không chỉ không sai — mà rất tốt. Nếu anh là khách hàng, anh sẽ chọn ngay.”
Câu nói khiến cô thoáng bối rối. Trong đôi mắt Minh lúc ấy, không chỉ có sự công nhận của một trưởng nhóm, mà còn là ánh nhìn đầy trân trọng.
Cả buổi sáng hôm đó, An làm việc với tinh thần lạ thường. Cô mỉm cười mỗi khi nhớ lại ánh mắt của anh. Không ai biết rằng, chỉ vài lời giản dị cũng đủ khiến tim một cô gái đổi nhịp.
Buổi trưa, họ cùng ăn với nhóm dự án. Khi mọi người trêu, “Cặp đôi diễn có tâm ghê!”, Minh chỉ cười, đáp tỉnh bơ:
“Không diễn. Làm gì cũng phải thật một chút thì mới có cảm xúc chứ.”
Lời nói của anh khiến An bất giác nhìn lên, tim khẽ thắt lại. Có lẽ anh chỉ nói đùa, nhưng ánh mắt ấy… lại không hề giống đang đùa.
Chiều đến, trong lúc chuẩn bị tài liệu cho buổi họp, Minh gọi khẽ:
“An này.”
“Dạ?”
“Anh không biết hợp đồng kia sẽ kéo dài bao lâu. Nhưng nếu được, anh mong em vẫn ở cạnh anh — dù hết hợp đồng.”
Cô ngước nhìn anh, ánh nắng cuối ngày hắt qua cửa kính chiếu lên gương mặt anh, ấm và dịu dàng đến lạ. Trong khoảnh khắc đó, cô muốn tin rằng, mọi lời anh nói đều thật.
An mỉm cười, cố giấu đi cảm xúc đang dâng lên:
“Anh nên cẩn thận với lời nói của mình, Minh à. Vì có người nghe xong sẽ tưởng là thật đấy.”
Minh nhìn cô, khẽ cười:
“Anh biết. Và có khi… anh cũng đang sợ điều đó xảy ra.”
Cả hai im lặng. Không ai nói thêm gì. Nhưng giữa họ, khoảng cách dường như đã bị xóa mờ — chỉ còn lại sự chân thành đang dần lớn lên, vượt ra ngoài giới hạn của một bản hợp đồng giả tạo.