Một tuần sau, công ty tổ chức chuyến du lịch ngắn ngày tại Đà Lạt. Lê Thư và Minh Khang, với tư cách là “cặp đôi công sở” nổi tiếng gần đây, đương nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Những lời trêu đùa, ánh mắt soi xét khiến cả hai phải “diễn” nhiều hơn bình thường — nhưng càng cố giữ khoảng cách, họ càng nhận ra khoảng cách ấy đã không còn tồn tại.
Buổi tối đầu tiên ở resort, cả nhóm cùng nhau đốt lửa trại. Tiếng nhạc vang lên giữa không khí se lạnh, ai đó hô to: “Cặp đôi Khang – Thư, hát đi nào!” Cô cười gượng, định từ chối, nhưng Khang đã chìa tay ra. “Lên đi, xem như thêm một cảnh trong hợp đồng.” Câu nói nửa đùa nửa thật khiến cô không thể từ chối.
Họ cùng hát một bản tình ca quen thuộc. Khi khúc điệp khúc vang lên, ánh mắt Khang dừng lại nơi cô, sâu và ấm như ánh lửa phản chiếu trong đêm. Mọi người cười nói xung quanh, nhưng trong khoảnh khắc đó, chỉ còn lại hai người — một cảm giác thật đến mức khiến tim Thư đập loạn nhịp.
Đêm muộn, khi mọi người đã về phòng, Thư ra ngoài ban công hít thở không khí. Khang bất ngờ xuất hiện, trên tay cầm hai ly cacao nóng. “Cẩn thận, lạnh lắm,” anh nói. Cô khẽ cười, nhận lấy ly. Một khoảng lặng dịu dàng trôi qua, chỉ có tiếng gió và mùi thông thoảng trong không khí.
“Em có bao giờ nghĩ… nếu chuyện này không chỉ là hợp đồng?” — anh hỏi, giọng trầm, như sợ phá vỡ sự yên tĩnh.
Thư khựng lại, tim cô đập nhanh. “Nếu vậy, anh có chắc là mình không hối hận?”
Khang nhìn cô thật lâu, rồi nói khẽ: “Tôi chỉ sợ… em sẽ không tin rằng tôi thật lòng.”
Khoảnh khắc đó, mọi giới hạn đều tan biến. Anh khẽ nắm lấy tay cô, ấm áp đến lạ. Không ai nói thêm lời nào, nhưng cả hai đều hiểu — họ vừa bước qua ranh giới mà hợp đồng không bao giờ cho phép.
Khi trở về phòng, Thư nhìn vào gương, chạm nhẹ vào bàn tay vừa được anh nắm lấy. Trong đôi mắt cô, có điều gì đó khác — không còn là ánh nhìn của người “đang diễn”, mà là ánh nhìn của người đang thật sự rung động.