Sau chuyến đi Đà Lạt, không khí giữa Lê Thư và Minh Khang thay đổi rõ rệt. Vẫn là những buổi họp, những lần “vô tình” cùng xuất hiện trước mặt đồng nghiệp, nhưng ánh mắt họ không còn dám nhìn nhau quá lâu. Cảm xúc đã vượt khỏi giới hạn của hợp đồng, và điều đó khiến cả hai vừa bối rối vừa sợ hãi.
Lê Thư bắt đầu tránh mặt anh. Cô viện cớ bận việc, giảm bớt những cuộc hẹn “bắt buộc” mà họ phải xuất hiện cùng nhau. Minh Khang, dù nhận ra điều đó, vẫn giữ im lặng. Anh biết cô đang cố gắng dựng lại ranh giới, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô mỉm cười với người khác, tim anh lại nhói lên.
Một buổi sáng, trong phòng họp, cả nhóm đang bàn về chiến dịch quảng bá mới. Giữa không khí nghiêm túc, Khang bỗng buông một câu đùa nhẹ: “Có lẽ cặp đôi thương hiệu của chúng ta nên xuất hiện cùng nhau trong TVC tiếp theo.”
Cả phòng cười ồ lên, chỉ có Lê Thư đỏ mặt. Cô liếc anh một cái, ánh mắt pha lẫn bối rối và giận dỗi. Anh đáp lại bằng nụ cười mơ hồ, như thể muốn nói “Anh chỉ đang giữ vai diễn thôi.”
Nhưng tối hôm đó, khi Thư bước ra khỏi tòa nhà sau ca làm, cô bắt gặp anh đứng chờ ở bãi xe. “Anh muốn nói chuyện,” Khang nói ngắn gọn.
“Chúng ta đã nói đủ rồi, Minh Khang. Giữa anh và tôi… chỉ là công việc.”
“Thật sao?” Anh tiến lại gần, giọng trầm hẳn. “Nếu chỉ là công việc, tại sao em lại tránh anh? Tại sao em lại nhìn anh như thế mỗi khi ai đó nhắc đến chuyện ‘giả vờ yêu’?”
Thư im lặng, không trả lời được. Tim cô đập mạnh. Phần lý trí muốn rời đi, nhưng phần trái tim lại muốn ở lại.
“Em sợ điều gì, Thư?” – Khang hỏi khẽ. “Sợ người khác phát hiện, hay sợ chính em đang tin vào điều này là thật?”
Câu hỏi ấy khiến cô nghẹn lại. Trong đôi mắt anh, không còn là ánh nhìn của người diễn giỏi, mà là của một người đàn ông đang thật sự tổn thương.
Thư hít sâu, cố giữ bình tĩnh. “Em không thể để cảm xúc phá hỏng công việc. Mọi thứ… chỉ nên dừng lại ở đây.”
Nói xong, cô quay đi.
Khang đứng đó thật lâu, nhìn theo bóng cô khuất dần dưới ánh đèn đường. Trong lòng anh, mọi thứ hỗn độn — vừa giận, vừa thương, vừa không biết phải làm gì.
Còn Thư, khi bước vào taxi, nước mắt đã trào ra từ lúc nào không hay. Cô tự nhủ rằng mình chỉ đang làm điều đúng đắn… nhưng sao tim lại đau đến thế?