Sau buổi tối hôm đó, Minh Khang thay đổi hoàn toàn. Anh trở lại là người lãnh đạo điềm tĩnh, lạnh lùng và chuyên nghiệp như thuở ban đầu. Không còn những ánh nhìn ấm áp, không còn lời trêu chọc thân mật — chỉ còn sự xa cách đến mức khiến Lê Thư cảm thấy như họ chưa từng có một kỷ niệm chung.
Trong phòng làm việc, mỗi lần họp nhóm, Khang nói chuyện với cô bằng giọng đều đều, chuẩn mực. Không ai nhận ra điều gì khác lạ, chỉ có Thư thấy rõ sự cố gắng che giấu ấy trong từng câu chữ. Cô biết anh đang tránh né cảm xúc, đang dựng lại ranh giới — chính thứ ranh giới mà cô từng cố tạo ra, nhưng bây giờ lại thấy nghẹt thở vì nó.
Một buổi chiều, khi cả phòng bàn kế hoạch quảng bá mới, giám đốc bất ngờ đề xuất: “Tôi muốn Khang và Thư cùng đại diện thương hiệu trong buổi họp báo tới. Cặp đôi hình ảnh của chúng ta vẫn đang rất được chú ý.”
Khang chỉ khẽ gật đầu, đáp bằng giọng bình thản: “Tôi không có ý kiến.”
Thư mím môi. Trong lòng cô, có gì đó chùng xuống — anh có thể diễn vô cảm đến thế sao, sau tất cả những gì đã trải qua?
Buổi họp báo diễn ra một tuần sau đó. Đèn flash chớp liên tục, tiếng phóng viên dồn dập hỏi về “cặp đôi nổi tiếng”. Khang cười nhẹ, nắm tay Thư theo đúng kịch bản. Tất cả hoàn hảo, không sai nhịp nào. Nhưng chỉ có hai người họ biết — bàn tay ấy lạnh đến mức tim cô se lại.
Khi họ bước xuống sân khấu, Thư khẽ nói nhỏ:
“Anh diễn giỏi thật.”
Khang quay sang, ánh mắt anh không còn ấm như trước. “Đó là điều em muốn, phải không?”
Câu nói ấy khiến cô nghẹn lời.
Tối hôm đó, Thư trở về nhà, nằm trên giường mà không thể ngủ. Cô nhớ lại ánh mắt anh hôm họ hát bên đống lửa trại, nhớ giọng nói dịu dàng khi anh đưa ly cacao, nhớ cả sự run nhẹ trong bàn tay anh khi nắm lấy tay cô. Tất cả đều thật. Không thể nào là giả.
Nhưng nếu anh thật sự yêu cô, sao anh có thể dễ dàng quay lưng như thế?
Điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ Khang:
“Ngày mai có cuộc họp sớm, đừng quên mang bản kế hoạch.”
Không một lời hỏi han, không một ký hiệu cảm xúc. Chỉ là một tin nhắn công việc lạnh lùng.
Thư đặt điện thoại xuống, cố mỉm cười. “Được thôi, anh muốn diễn… thì em cũng sẽ diễn giỏi hơn.”
Từ hôm đó, cô bắt đầu giữ khoảng cách, cư xử lạnh nhạt y hệt anh. Cả hai đều nói dối chính trái tim mình — và cùng không nhận ra rằng, chính sự im lặng ấy đang dần khiến họ mất nhau thật sự.