Buổi sáng trở lại thành phố, Nam khoác ba lô cũ, bước xuống bến xe với vẻ mặt mệt mỏi nhưng trong lòng vẫn đầy những suy nghĩ chưa gỡ được. Những lời cha mẹ dặn dò, giọng nghèn nghẹn của Mai, tất cả như còn vang lên bên tai. Nhưng ngay lúc ấy, một tia sáng bất ngờ lóe lên, mở ra con đường mà anh chưa từng nghĩ sẽ nhanh chóng tìm thấy.
Trưa hôm đó, Nam hẹn gặp Quân – một người bạn cũ thời đại học, giờ đã làm việc trong ngành bất động sản. Quán cà phê sang trọng trên con đường Nguyễn Huệ đông đúc khiến Nam cảm thấy lạc lõng trong chiếc áo sơ mi nhăn nhúm của mình. Quân, trái lại, trông bóng bẩy với vest đen, giày da bóng loáng, vừa bước vào đã gây chú ý cho nhiều ánh nhìn.
– Lâu quá không gặp! – Quân cười lớn, vỗ vai Nam. – Nghe nói mày vẫn còn lận đận công việc à?
Nam cười trừ, chưa kịp đáp thì Quân kéo anh ngồi xuống. Gọi hai ly cà phê đen đá, Quân bắt đầu nói chuyện, giọng đầy hứng khởi.
– Tao vừa tham gia một dự án bất động sản lớn, chủ đầu tư là ông Hoàng – mày chắc có nghe tên. Ông ấy giàu lắm, nổi tiếng làm ăn táo bạo mà nhanh giàu. Dự án lần này là khu nghỉ dưỡng cao cấp ở ven biển. Tao nghĩ đây là cơ hội vàng, không phải ai cũng được chen chân vào đâu.
Nam nghe tên, thoáng chột dạ. Hoàng – ông chủ doanh nghiệp bất động sản nổi tiếng ở thành phố. Anh từng thấy ông xuất hiện trên báo, trong những buổi cắt băng khánh thành hoành tráng. Người ta gọi Hoàng là “kẻ biến cát thành vàng”, vì ở đâu ông ta đặt chân tới, đất đai nơi ấy bỗng chốc tăng giá phi mã.
– Sao mày kể tao nghe chi tiết được không? – Nam hỏi, mắt sáng lên.
Quân hạ giọng, nhìn quanh rồi nói:
– Tối nay có một buổi tiệc nhỏ, chỉ toàn doanh nhân và đối tác thân tín của ông Hoàng. Tao có thể đưa mày đi, giới thiệu với ông ấy. Nhưng nghe này, muốn chen vào dự án, phải có vốn. Không nhiều thì ít, ít nhất cũng vài trăm triệu để “giữ chỗ”. Nếu mày không có, tao nghĩ vẫn nên đi, để mở rộng quan hệ.
Nam im lặng. Vài trăm triệu – số tiền quá xa vời với một nhân viên văn phòng ba cọc ba đồng như anh. Nhưng ý nghĩ được đứng trong một căn phòng toàn những kẻ thành đạt, được nghe trực tiếp ông Hoàng nói chuyện, đã khiến máu trong người anh sôi lên.
Buổi tối, Nam mặc chiếc áo sơ mi duy nhất anh coi là “tươm tất”, theo Quân bước vào khách sạn năm sao. Đèn chùm pha lê rực sáng, sảnh tiệc trải thảm đỏ, tiếng nhạc jazz du dương. Nam choáng ngợp, chưa bao giờ anh đứng ở nơi sang trọng đến thế.
Khách mời toàn là những người đàn ông mặc vest đắt tiền, phụ nữ diện váy dạ hội lộng lẫy, nói cười sôi nổi về những thương vụ bạc tỷ. Nam đứng nép một góc, tự cảm thấy nhỏ bé.
Rồi ông Hoàng xuất hiện. Một người đàn ông ngoài năm mươi, dáng bệ vệ, tóc muối tiêu chải gọn, ánh mắt sắc bén. Ông đi cùng vài trợ lý trẻ trung, khí chất áp đảo cả căn phòng. Mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về ông.
Quân nhanh chóng kéo Nam lại gần.
– Thưa anh Hoàng, đây là bạn em – Nam. Dù mới khởi nghiệp nhưng rất nhiệt huyết, em nghĩ anh ấy sẽ quan tâm tới dự án của mình.
Ông Hoàng liếc Nam, ánh nhìn như soi thấu con người anh. Rồi ông mỉm cười, chìa tay ra bắt.
– Người trẻ mà có khát vọng thì tốt. Tôi thích những người dám nghĩ lớn.
Nam siết chặt bàn tay ông, cảm nhận sự cứng rắn đầy quyền lực. Trái tim anh đập dồn, vừa lo sợ vừa phấn khích.
Trong suốt buổi tiệc, Nam lắng nghe Hoàng thuyết trình về dự án ven biển: khu nghỉ dưỡng hàng trăm héc-ta, bãi cát trắng trải dài, cam kết lợi nhuận gấp ba sau vài năm. Ông nói bằng giọng chắc nịch, ánh mắt sáng rực, khiến ai nấy đều bị cuốn vào.
– Đây là cơ hội chỉ đến một lần trong đời. – Hoàng nâng ly rượu vang, giọng vang vọng. – Ai dám bước vào cùng tôi, sau này sẽ không hối hận. Tôi không hợp với những kẻ nhút nhát, tôi chỉ chọn người tin vào bản lĩnh.
Cả căn phòng vỗ tay rầm rộ. Nam ngồi im, nhưng trong lòng cuộn trào. “Một lần trong đời”… những chữ ấy cứ vang lên. Anh tưởng tượng ra chính mình sau vài năm, không còn là gã nhân viên quèn, mà là một nhà đầu tư thành đạt, cha mẹ tự hào, Mai hạnh phúc.
Khi tiệc gần tàn, Hoàng bất ngờ bước đến bên Nam.
– Cậu tên Nam đúng không? Tôi thấy cậu chăm chú lắm. Nói tôi nghe, cậu có dám đặt cược vào tương lai của mình không?
Nam khựng lại. Trong đầu anh, hình ảnh cha mẹ, Mai, căn nhà nhỏ ở quê, xen lẫn ánh đèn hào nhoáng nơi này. Cả hai thế giới đối lập va chạm trong giây phút ấy. Anh không dám trả lời ngay, nhưng ánh mắt bùng lên ngọn lửa.
Hoàng cười nhẹ, vỗ vai anh:
– Nghĩ kỹ đi. Người trẻ chỉ cần một bước đúng là đời thay đổi. Nhưng nhớ, cơ hội không chờ ai quá lâu.
Nói rồi, ông bước đi, để lại Nam đứng giữa sảnh tiệc rộng lớn. Tim anh đập thình thịch, đầu óc rối bời. Anh biết rõ: đây là cánh cửa vàng đang mở ra trước mắt mình.
Vấn đề duy nhất – anh có dám bước vào, chấp nhận mọi đánh đổi, hay sẽ quay lưng như một kẻ nhút nhát?