Sau đêm tiệc ấy, Nam không ngủ được. Ánh mắt sắc bén của Hoàng, câu nói “người trẻ chỉ cần một bước đúng” cứ dội đi dội lại trong đầu anh. Cả cuộc đời, Nam đã quen với việc cân đo từng đồng, dè sẻn từng bữa. Ý nghĩ có thể một ngày nào đó thoát khỏi cảnh sống chật vật, trở thành kẻ thành đạt, khiến anh vừa say men vừa hoang mang.
Sáng hôm sau, Nam gọi cho Quân.
– Cái dự án ven biển… mày thấy thực sự khả thi chứ?
Quân cười khẩy, giọng tự tin:
– Mày nghĩ tao dại mà lao vào hả? Anh Hoàng có tiếng lắm, chưa từng thất bại. Mấy thương vụ trước, ai đi cùng ổng đều giàu lên cả. Chỉ có điều… – Quân ngập ngừng – muốn chen chân thì phải nhanh. Suất đầu tư có hạn, để lâu sẽ mất chỗ.
Nam nuốt nước bọt. Nhanh – nghĩa là anh phải xoay vốn ngay. Nhưng lấy đâu ra vài trăm triệu? Lương ba cọc ba đồng, tiền tiết kiệm chẳng đáng bao nhiêu, vay bạn bè thì biết ai tin tưởng?
Chiều đó, Nam về thăm cha mẹ. Căn nhà mái ngói cũ kỹ, vườn rau xanh rì, mùi rơm rạ thoang thoảng. Mẹ anh ngồi khâu áo bên hiên, cha thì lom khom dọn cỏ. Nhìn cảnh ấy, Nam thấy lòng nặng trĩu.
– Con tính thế nào về chuyện ổn định công việc? – Cha anh hỏi, mắt không rời khỏi gốc cây. – Mẹ con lo lắm. Người ta bằng tuổi con đã có nhà cửa, gia đình…
Nam cười gượng:
– Con đang tìm hướng đi mới. Có thể… sẽ có cơ hội lớn.
Mẹ ngẩng lên, lo lắng:
– Cơ hội gì thì cũng phải nghĩ kỹ. Cha con cực cả đời, chỉ mong con sống yên ổn. Đừng ham hố quá rồi khổ.
Những lời ấy như gáo nước lạnh. Nhưng Nam lại thấy trong lòng nổi lên sự phản kháng. “Yên ổn” – đó chẳng phải là cách nói khác của nghèo khó, an phận hay sao? Anh siết chặt tay, không dám nói ra, nhưng trong đầu lặng lẽ hình thành quyết tâm.
Vài ngày sau, Quân kéo Nam đến một cuộc họp nhỏ với đội ngũ của Hoàng. Không còn là tiệc sang trọng, mà là căn phòng họp kín, trên bàn đầy sơ đồ đất, giấy tờ, bản thiết kế. Một trợ lý trẻ cười niềm nở:
– Anh Nam, đây là gói đầu tư nhỏ nhất, chỉ 300 triệu. Đặt cọc bây giờ, sau này lãi suất chia tối thiểu 30% một năm. Anh không cần lo thủ tục, mọi thứ chúng tôi lo.
Nam nhìn xấp giấy, tim đập loạn. 300 triệu – số tiền anh chưa bao giờ dám mơ sở hữu.
– Nếu không có đủ thì sao? – Anh hỏi, giọng run run.
Trợ lý mỉm cười:
– Anh có thể vay ngân hàng. Chúng tôi có “người quen” hỗ trợ làm hồ sơ nhanh. Lãi suất thấp, tài sản đảm bảo chỉ cần đứng tên là xong. Với mức lợi nhuận này, anh trả nợ lúc nào chẳng được.
Nam im lặng. Trong đầu anh, hình ảnh cha mẹ lưng còng ngoài ruộng lại hiện ra. Họ chỉ có căn nhà cũ kỹ này, nếu đem cắm sổ đỏ… nhỡ đâu thất bại thì sao?
Buổi tối, Nam tâm sự với Mai. Cô nhìn anh, mắt thoáng lo lắng.
– Anh định vay ngân hàng thật sao? Dùng nhà của cha mẹ thế chấp?
Nam gật nhẹ.
– Đây là cơ hội, Mai à. Anh không muốn mãi mãi chỉ là thằng nhân viên quèn. Anh muốn em có một tương lai tốt hơn.
Mai nắm lấy tay anh, giọng run run:
– Nhưng đổi lại là rủi ro. Nếu chẳng may dự án không như lời họ hứa… cha mẹ anh sẽ mất nhà, chúng ta cũng trắng tay. Anh có nghĩ đến chưa?
Nam cúi đầu. Anh đã nghĩ, nhưng càng nghĩ càng sợ, càng khao khát. Trong ánh mắt Mai, anh thấy nỗi bất an. Nhưng trong lòng, tiếng gọi của “cơ hội vàng” vẫn mạnh mẽ hơn tất cả.
Hôm sau, Quân lại gọi:
– Anh Hoàng chỉ giữ suất đầu tư này đến cuối tuần. Nếu mày không chốt, sẽ có người khác thế vào.
Nam ngồi một mình trong phòng, trước mặt là hai tờ giấy: một bên là đơn vay ngân hàng Quân gửi, chỉ cần ký; một bên là bức thư mẹ viết từ lâu, nhắc anh “sống cho tử tế, đừng ham giàu mà đánh mất chính mình”.
Hai tờ giấy, hai con đường. Một con đường mở ra hào quang nhưng đầy rủi ro, một con đường giữ lại sự lương thiện nhưng đồng nghĩa tiếp tục nghèo khó.
Bàn tay Nam run run đặt lên bút. Trong khoảnh khắc ấy, anh thấy mình đang ở ranh giới mong manh nhất của đời người: giữa lương thiện và lợi ích.
Và dù anh chưa ký, Nam biết rõ: một khi cây bút chạm xuống, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi.