Sau mấy ngày cha nằm viện, tiền thuốc men cứ đội lên từng ngày. Số tiền bác Tư và vài người hàng xóm gom góp chẳng thấm vào đâu. Bà Hường dù mới tỉnh lại, gầy rộc đi, vẫn cố tìm việc làm thuê ở chợ nhưng sức yếu, chẳng ai nhận. Gánh nặng càng lúc càng đè xuống đôi vai bé nhỏ của Minh.
Một buổi sớm, khi sương còn chưa tan, Minh ôm chặt xấp vé số trong lòng, theo xe đò ra phố huyện. Chưa bao giờ cậu đi xa đến vậy, lòng vừa hồi hộp vừa run rẩy. Ngoài kia, phố xá đông nghẹt người, xe cộ chen nhau, tiếng còi inh ỏi. Mùi khói xe, mùi bụi đường quyện cùng tiếng rao bán dọc vỉa hè khiến đầu óc Minh choáng váng.
Cậu đứng nép bên lề đường, ngập ngừng chìa xấp vé số ra:
– Dạ… mua giúp con tờ vé số đi ạ…
Người qua lại phần lớn dửng dưng, có kẻ cau mày đẩy tay cậu ra, có người còn mắng:
– Đi chỗ khác! Đang vội còn quấy rầy!
Minh đỏ mặt, cúi gằm, bàn tay run run siết chặt mấy tờ giấy mỏng manh. Nhưng rồi cậu nhớ đến cha trong bệnh viện, nhớ đến mẹ ngồi khóc trong căn phòng trọ hẹp ở gần trạm xá. Thế là cậu hít một hơi dài, tiếp tục bước đến từng người, kiên trì mời chào.
Buổi trưa, nắng gắt đổ xuống như thiêu đốt. Cái bụng đói cồn cào, nhưng Minh không dám ăn gì ngoài ổ bánh mì khô mua từ sáng. Cậu ngồi nép dưới bóng cây, nhìn dòng người hối hả, lòng vừa tủi thân vừa quyết tâm.
Đến chiều, Minh gặp một nhóm trẻ cùng lứa cũng bán vé số. Chúng nhanh nhẹn, quen mặt phố xá, bán vèo vèo. Thấy Minh lúng túng, một thằng nhếch mép:
– Thằng nhóc quê mùa, mới ra phố hả? Coi chừng bị giật hết vé, rồi khóc nhè đó nha!
Cả bọn cười hô hố, bỏ đi. Minh cắn môi, mặt nóng ran, nhưng chẳng dám cãi lại. Cậu biết, ở chốn này, chỉ cần một sơ hở là sẽ mất sạch – và mất nghĩa là cha không có thuốc, mẹ không có tiền.
Khi bóng tối dần buông, Minh mới thở phào vì bán gần hết xấp vé. Cậu đếm từng tờ bạc nhàu nát, thấy tim đập rộn ràng – số tiền này tuy ít ỏi, nhưng đủ để mua thuốc thêm cho cha. Niềm vui nhỏ bé ấy khiến bước chân cậu nhẹ bẫng hơn.
Thế nhưng, khi ngang qua một ngã tư, một gã thanh niên xăm trổ bất ngờ giật phăng xấp vé số còn lại trong tay. Minh hoảng hốt lao theo, vừa chạy vừa hét:
– Trả lại! Đó là của con!
Nhưng giữa dòng người đông nghẹt, tiếng kêu gào của cậu tan biến trong vô vọng. Gã kia mất hút, để lại Minh đứng trơ ra, tim đau nhói, nước mắt lăn dài.
Phố xá về đêm lung linh ánh đèn, người ta cười nói, ăn uống, mua sắm. Chỉ riêng cậu bé đứng lạc lõng giữa dòng người, ôm bụng đói, đôi mắt đỏ hoe. Trong khoảnh khắc ấy, Minh hiểu rằng: thành phố này có thể cho cậu một chút hy vọng, nhưng cũng sẵn sàng cướp đi tất cả chỉ trong chớp mắt.
Cậu lặng lẽ bước về, bàn chân nặng trĩu, nhưng trong tim lại có một ngọn lửa khác đang bùng lên:
“Con phải mạnh hơn. Dù phố xá này có nghiệt ngã đến đâu, con cũng không được gục ngã.”